Miêu Nghị - Quyển 36

Phần 80

Đi tới cửa thành đối diện sông, đến bậc thanh xuống sông, đứng ở trên bậc thang quét mắt nhìn một hàng thuyền đổ dọc bờ sông, tim khẽ thắt lại, thầm mắng một tiếng, lão hồ ly này quả nhiên chưa chết!

Bà ta liếc mắt liền thấy chiếc thuyền đầu thuyền có sơn đỏ, đầu thuyền có một người mặc áo tơi đội nón lá đang ngồi xếp chân, không phải Hạ Hầu Thác còn có thể là ai, Hạ Hầu Thác bà ta trước đây có quen biết.

Nghĩ đến xung quanh có người mai phục trợ giúp mình, cảm giác lo lắng của Bạch Phượng Hoàng cũng đỡ đi nhiều, tận lực bình phục lại tâm tình, cầm theo đồ bước xuống thềm đá.

Hạ Hầu Thác giương mắt quét nhìn bà ta một cái, xuống thuyên, bắt đầu cởi dây thừng ra.

Bạch Phượng Hoàng lại làm theo lời Vệ Khu nói, không nói gì, cứ thoải mái, trực tiếp lên thuyền Hạ Hầu Thác, chui vào trong mui thuyền ngồi khoanh chân.

Hạ Hầu Thác đem dây thững ném lên thuyền, người vừa lên thuyền chống một cây gậy trúc, thuyền rời khỏi bờ lại để cây gậy trúc xuống, chèo thuyền điều khiển thuyền hướng về phía lòng sông.

Đến khi thuyền nghỉ ở giữa lòng sông, Hạ Hầu Thác thả mái chèo xoay người. Bạch Phượng Hoàng đã đem rượu và thức ăn bày ra.

Hạ Hầu Thác ngồi khoanh chân ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ, nhìn chằm chằm mây thứ tôm cá tươi ánh mắt bối rối thở dài một tiếng.

Bạch Phượng Hoàng châm rượu ngon cho hắn, hơi lộ ra ý chán nản nói:

– Tửu lầu tay nghề e rằng không bằng Nhị gia.

Hạ Hầu Thác cầm đũa, gắp một con tôm nhỏ nhét vào trong miệng chậm rãi nhấm nháp, cuối cùng lại bưng chung rượu ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, đặt chung rượu xuống, lại im lặng không nói tiêng nào tiếp tục ăn.

Hắn im lặng như vậy, cộng thêm uy danh lâu năm, đối Bạch Phượng Hoàng mà nói, có cảm giác khó đoán được khiến Bạch Phượng Hoàng có chút lo lắng chờ đợi, lo lắng mình có phải đã bị lộ rồi không, khống chế tâm tình lo lắng, lần nữa cầm bình rót rượu cho Hạ Hầu Thác.

Đồng thời bà ta cũng cầm đũa lên nếm thử, rượu cũng uống một ly, bà ta trước đó đã phục dụng giải dược, cũng không phải sợ gì hết.

Hạ Hầu Thác vẫn không nói một tiếng, ăn thức ăn uống rượu, uống liền vài chén.

Bạch Phượng Hoàng âm thầm vui vẻ, còn lo lắng đối phương không ăn, không ngờ uống vui vẻ như vậy, sau đó lại tiếp tục rót rượu, nói thầm trong lòng mau gục đi… Mau gục đi… Mau gục đi.

Uống hết nửa bình rượu rồi, Hạ Hầu Thác chợt phun ra một cơn giận, lại than nhẹ một tiếng.

– Việc của Lão Nhị đã qua về sau không nên nhắc lại… Về sau cũng không cần phải mang tôm cá qua đây.

– Vâng!

Bạch Phượng Hoàng nhẹ nhàng lên tiếng.

Hạ Hầu Thác cũng buông đũa xuống, hỏi:

– Huyết liên đâu?

Bạch Phượng Hoàng lập tức lấy ra một nhẫn trữ vật dâng lên.

Hạ Hầu Thác bắt lấy, không để ý ánh sáng của bảo Vật phát ra, trực tiếp đem huyết liên trong nhân trữ vật lấy ra, tựa hồ không chút lo lắng bị người phát hiện.

Trên thực tế nơi này có vải mành che, cộng thêm ánh mắt của người bình thường cũng không thể thấy rõ tình hình trên lòng sông, huống hồ nơi đây lại là địa bàn của Hạ Hầu Thác, hắn hoàn toàn không cần lo lắng.

Trong nhụy hoa đỏ như hồng ngọc mọc lên một đài sen đỏ tươi như máu đã không còn hạt sen, củ sen trăng như bạch ngọc phát ra ánh hào quang sáng chói.

Hạ Hầu Thác cầm huyết liên lật xem một lúc lâu, lại để trước mũi ngửi, lấy ra ngửi không thấy gì, đưa đến gần lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, ánh mắt rơi vào củ sen trắng như ngọc, vuốt cằm nói:

– Có thần kỳ như vậy không thì không biết, nhưng chắc là một gốc cây thần thảo không nghi ngờ gì nữa, không làm giả được, thứ tốt đó! Vệ Khu, ngươi nói ta đã nói gì nào, năm đó để ngươi đi tìm Huyết ma lão tổ tìm vật này, ngươi lại thất thủ, bằng không đã không phải vòng vo thế này.

Hắn vừa nói vừa đem huyết liên thu vào, rồi lại cầm đũa lên.

Nghe thấy lời ấy, Bạch Phượng Hoàng trong lòng căng thẳng, Huyết ma lão tỗ gì? Chuyện này không nói qua với mình! Bà ta chỉ có thể ứng phó nói:

– Là lão nô làm việc không đến nơi đến chốn.

Đúng lúc này, Hạ Hầu Thác đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, chung rượu ở trong tay rõ ràng rung một cái rượu trong chén đổ ra ngoài, Hạ Hầu Thác cơ hồ trong nháy mắt giương mắt nhìn chăm chú về phía Vệ Khu ngồi đối diện.

Bạch Phượng Hoàng vẫn luôn chú ý phản ứng của hắn trong lòng không biết thì thầm bao nhiêu lần nhanh phát tác đi, lúc này cơ hồ không chút do dự nào, quả quyết bấm tay bắn ra một đạo pháp lực đánh vào ngực Hạ Hầu Thác, dưới bàn một chân đưa ra đặt ở trên đùi Hạ Hầu Thác, thi pháp chế trụ Hạ Hầu Thác không cho hắn động đậy, sợ kinh động những kẻ mai phục mà Dương Khánh nói là xung quanh đó có khả năng tồn tại.

Hạ Hầu Thác bị khống chế ngay cả động một cái cũng không thể, ngay cả nói cũng không nói được, ánh mắt giận dữ dần dần hiện lên thần sắc hoảng sợ.

Bạch Phượng Hoàng lúc này mới nghiêng người với qua bàn liên tục điểm mười ngón tay trên người Hạ Hầu Thác, triệt để khống chế Hạ Hầu Thác sau đó lấy bình sứ trắng ra, lấy ra một viên thuốc, nhanh chóng nhét vào trong miệng Hạ Hầu Thác thi pháp ép hắn nuốt xuống.

Mãi đến lúc này. Bạch Phượng Hoàng mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói:

– Lão tặc, ngươi hù chết lào nương rồi.

Nghe Vệ Khu nói giọng của nữ nhân, Hạ Hầu Thác ánh mắt lóe lên không yên. Vừa khổ vì không thể động đậy. Vừa nói không ra lời Bạch Phượng Hoàng lấy tinh linh ra, liên lạc Dương Khánh:

– Đắc thủ, người đã khống chế được, nhanh tới tiếp ứng. Dương Khánh đang ngồi ở một phòng riêng của một tửu lâu, từ cửa sổ nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền xem có động tĩnh gì, nghe tin đại hi, cũng không ngờ Bạch Phượng Hoàng lại có thể dễ dàng đắc thủ như vậy, lập tức trả lời căn dặn.

– Không được làm ra bất kỳ động tĩnh gì, chờ đây! Có bất cứ dị thường nào lập tức lấy lão tặc làm con tin!

Không nói thêm gì cẩn thận thu hồi tinh linh, tận lực khống chê sóng pháp lực không tiết ra ngoài xa.

Hắn cũng không gấp rời đi, mà vẫn tiếp tục ăn uống một hôi, mới lặng lẽ tính tiên rời khỏi tửu lâu.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 36
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 02/02/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 40
Phần 80 Thiếu chủ, hiện tại chúng ta đi đâu? Bốn người Vô Tướng đi tới bên cạnh, nhìn người vây xem đã rời đi hầu hết, lại hỏi. Việc này... Lục Thiếu Du nhíu mày, mặc dù đã đi vào mật địa Thiên giới, nhưng cần đi đâu hắn cũng không biết. Xảy ra chuyện với đội chấp pháp, trong mật địa Thiên giới phỏng chừng không còn chỗ cho hắn dung thân. Ai là Thái A? Đúng ngay lúc này, giữa không trung xuất hiện vài thân ảnh, một trung niên chừng bốn mươi tuổi vừa hạ xuống liền nhìn vào Lục Thiếu Du cùng Thái A. Hình như là Tuyên Cổ cảnh trung...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Đạo mộ bút ký – Quyển 6
Phần 80 Bỗng thấy trên vai có cảm giác bất thường, chỗ vừa rồi bị Muộn Du Bình giữ lại đầy những huyết. Bên kia Bàn Tử thét lên một tiếng thảm thiết, không phải là kiểu chiếm thế thượng phong mà là tiếng gầm khi bị rơi vào đường cùng, nghe mà hồn bay phác tán. Tuy rằng tôi không nhìn thấy cái gì, nhưng có thể tưởng tượng được bốn phía đang diễn ra hoạt cảnh thế nào. Những bóng người trong vách đá khẳng định đang bao vây quanh ba bọn tôi. Nhớ lại những dòng chữ trên mặt đất kia có viết: Mười sáu, bảy, mười, bốn tổng cộng là ba mươi bảy. Vừa rồi hai...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đạo mộ bút ký
Hàn Lập – Quyển 7
Phần 80 Hàn Lập nghiêng đầu, lạnh lùng hướng hai gã tu sĩ Kết Đan liếc mắt một cái, lập tức đem lời nói chưa hoàn thành của người nọ nuốt trở lại trong bụng. Bọn họ là hai gã tu sĩ trung niên xa lạ, Hàn Lập cũng không nhận ra. Cũng không biết là tu sĩ phái nào. Lúc này, chưởng quỹ cùng hai gã tiểu nhị của cửa hàng đứng trước mặt Hàn Lập, dưới linh áp gần trong gang tấc, không cách nào nhúc nhích mảy may. Vẻ mặt bọn họ hoảng sợ, khi vừa nghe Hàn Lập là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, hồn phách liền bị hù dọa bay lên trời, vội vàng mở...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng