– Yêu tiền bối, nữ nhi tặng lễ vật cho lão, ít nhiều gì lão cũng phải có thứ gì đó trả lễ chứ! Không phải là khi ở Tinh Tú Hải lão đã được hai món pháp hoàn tam phẩm hay sao, chi bằng tặng cho mỗi nàng một món, có thể nói hết sức thích hợp…
– Được được…
Yêu Nhược Tiên nhanh chóng lau nước mắt, lúc này run vòng tay trữ vật trên cổ tay, lấy hai pháp hoàn màu đen cầm trên tay chuẩn bị chia cho hai nàng.
Đôi mắt Miêu Nghị lập tức toát ra tia sáng kỳ dị, đây chính là hai món pháp bảo tam phẩm, bất cứ món nào cũng đáng tiền hơn tất cả những thứ mà trước đó hắn đã bán đi, đồ của Thiên nhi và Tuyết nhi cũng chính là đồ của hắn…
Hắn nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho hai nàng mau mau nhận lấy, đừng cho Yêu Nhược Tiên cơ hội đổi ý.
Hai nàng ít nhiều gì cũng có vẻ do dự, nếu là trước đây không sao, nhưng hiện tại Yêu Nhược Tiên đã là nghĩa phụ của các nàng, thừa dịp phụ thân thần trí không tỉnh lừa gạt như vậy có được không… Các nàng lộ vẻ khó xử nhìn Miêu Nghị, dường như muốn hắn bỏ qua không làm như vậy.
Hành động của các nàng khiến cho Miêu Nghị giận dữ giậm chân, trước đây toàn là Yêu Nhược Tiên chèn ép hắn, hiện tại vất vả lắm mới tìm được cơ hội chơi lão một vố, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ…
Hai người không biết Yêu Nhược Tiên sống hơn một ngàn năm cũng không phải ngu ngốc, nếu không cũng không sống tới bây giờ, thần thái cử chỉ ba người đều bị lão âm thầm quan sát. Lão muốn thử xem hai nha đầu có thật sự xem mình là nghĩa phụ hay không.
Hôm nay đã thăm dò được rõ ràng suy nghĩ của hai nàng, phát hiện thật sự mình không nhìn lầm người, không khỏi đột nhiên ngửa đầu cười như điên không ngừng. Lão sống hơn một ngàn năm, rốt cục có người thật lòng lo lắng cho mình, thật lòng coi trọng lão, có thể nói là không uổng cuộc đời này, chân chính là an ủi lòng già của lão.
Ba người Miêu Nghị ngạc nhiên nhìn lão, không biết lão muốn làm gì.
Yêu Nhược Tiên lau nước mắt, chỉ Miêu Nghị nói với hai nàng:
– Hảo nữ nhi, tiểu tử này không phải là người tốt, ở Tinh Tú Hải được xưng là một tên lừa gạt giết người không chớp mắt, đừng nghe hắn khích bác quan hệ cha con chúng ta.
Lão gõ đôi pháp hoàn leng keng trong tay:
– Mặc dù hai món đồ này cũng hơi đáng giá, nhưng không thích hợp với các con. Các con hãy yên tâm, sau này cha sẽ luyện chế một bộ pháp bảo thật tốt cho các con làm lễ vật, nhất định cha sẽ không bạc đãi các con.
Miêu Nghị hít sâu một hơi khí lạnh, lúc này mới bừng tỉnh ngộ, rõ ràng là lão quỷ này đang diễn trò, diễn giống như thật, tuy rằng một đống tuổi trên đầu nhưng muốn khóc là có thể khóc ngay, cả hắn cũng suýt chút nữa mắc bẫy.
Tức thì trơ mắt nhìn Yêu Nhược Tiên thu hai món pháp bảo tam phẩm vào mà không thể nổi giận.
Thiên nhi, Tuyết nhi yếu ớt nhìn về phía Miêu Nghị, dường như sợ Miêu Nghị trách cứ, Yêu Nhược Tiên lạnh lùng bàng quan cười nói:
– Có gì phải sợ hắn, có ta ở đây, hắn không dám làm gì các con.
Ngay sau đó Miêu Nghị bị coi là người ngoài, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn ba cha con hỏi thăm ấm lạnh với nhau.
Sau khi ở chừng hai canh giờ, Miêu Nghị mới dẫn hai nàng trở về.
Sau khi rời xa huyệt động Yêu Nhược Tiên ẩn cư, Thiên nhi cùng Tuyết nhi có vẻ lo âu:
– Đại nhân…
Miêu Nghị biết hai người đang lo lắng chuyện gì, khoát tay nói:
– Các nàng không có làm sai, là ta quá nóng lòng, suýt chút nữa mắc bẫy lão, thật là giảo hoạt.
Hai nàng từ nhỏ được nuôi dưỡng nuông chiều, hiện tại còn ngây thơ chất phác, không nhìn ra Miêu Nghị và Yêu Nhược Tiên đấu trí với nhau, thấy Miêu Nghị không tức giận cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai nàng lại không thấy hắn kín đáo nhếch một nụ cười vui vẻ.
Chuyến này không lấy được hai món pháp bảo tam phẩm kia cũng không mất mát gì, lai lịch lão nhân kia thật không đơn giản, Tử Dương tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh trong giới luyện bảo!
Hai nàng có lão làm chỗ dựa, hắn cũng coi như có thể yên tâm.
Hai nàng nhận lão làm nghĩa phụ, lão muốn nói giết hắn chỉ là chuyện nực cười, trước hết phải hỏi hai đứa con gái có chịu hay không.
Sau này muốn tìm lão luyện pháp bảo gì, cũng không cần hắn ra mặt…
Tâm trạng Miêu Nghị rất tốt, sau khi trở về tiến vào trạng thái dốc lòng tu luyện.
…
Một tháng sau, Thanh Mai Đại cô cô đích thân từ Nam Tuyên phủ chạy tới, muốn xem tiến độ thi công đóng thuyền, có thể thấy được Dương Khánh hết sức coi trọng chuyện này.
Thanh Mai thấy Miêu Nghị một lòng tu luyện, hỏi hắn chuẩn bị chuyện đóng thuyền như thế nào, Miêu Nghị cũng chỉ nói giao cho người phía dưới xử lý. Thanh Mai Đại cô cô nghe vậy sắc mặt trở nên hết sức khó coi, lạnh lùng ra lệnh cho Miêu Nghị:
– Miêu sơn chủ, chuyện này từ trên cao lệnh xuống, quyết không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hy vọng ngươi dụng tâm nhiều hơn, đừng phụ kỳ vọng của phủ chủ.
Nàng có hơi sợ Miêu Nghị bất chấp hết thảy, đằng nào cũng phải đi Tinh Tú Hải, có chuyện gì sẽ kéo theo Dương Khánh, thậm chí là điện chủ cùng xuống nước.
Cho nên Dương Khánh cũng có hơi hối hận đã báo trước cho Miêu Nghị chuyện hắn phải đi Tinh Tú Hải, chẳng qua là khi ấy không ngờ tới có chuyện đóng thuyền.
Miêu Nghị nhìn thấu nàng có vẻ khó chịu với mình, chỉ thăm hỏi trong lòng một phen, ngoài mặt vẫn chắp tay nói:
– Đại cô cô dạy dỗ chí phải.
– Ta muốn đi Đông Lai động xem thử.
Thanh Mai đã quyết ý như vậy.
Miêu Nghị không thể làm gì khác hơn là tạm thời gác lại chuyện tu hành, đi với nàng tới Đông Lai động. Hắn không dẫn Thiên nhi và Tuyết nhi theo, để hai nàng ở lại Trấn Hải sơn thay mặt hắn xử lý sự vụ, có thể nói dần dần bắt đầu để cho hai người tập tành xử lý sự vụ.
Sau khi tới Đông Lai động, vị cô cô Thanh Mai mặt lạnh này ngựa không ngừng vó, lại đích thân chạy tới hiện trường tra xét, có trách nhiệm hơn sơn chủ Trấn Hải sơn là Miêu Nghị rất nhiều.
Trên bờ biển đã dọn dẹp làm chỗ đóng thuyền, thật nhiều dân phu đang sửa sang lại bờ biển, chuẩn bị xây dựng căn cứ đóng thuyền.
Bên trong rừng sâu núi thẳm cũng có hàng trăm hàng ngàn dân phu đang đốn cây thích hợp đóng thuyền. Từng gốc cây cực lớn được lăn từ trên núi xuống, quá trình đốn cây vận chuyển là vô cùng gian nan.
Cây cối không phải chặt xuống là có thể trực tiếp đóng thuyền, còn phải trải qua gia công phơi khô trừ sâu mọt mới có thể dùng để đóng thuyền. Quá trình này tương đối dài, cho nên cũng phải chuẩn bị trước.
Trong núi dân phu kéo dây thừng lợi dụng đòn bẩy vận chuyển những khúc gỗ cực lớn, tiếng đếm nhịp một hai vang lên đều đặn chỉnh tề.
Thấy những dân phu mồ hôi chảy ướt lưng liều mạng ở rừng sâu núi thẳm, Miêu Nghị không nhịn được cau mày, quay đầu dặn dò Diêm Tu và Đông Lai động chủ nói:
– Cần phải kịp thời phát tiền công đến tay dân phu, nếu ai bị ta phát hiện dám khấu trừ tiền công, đừng trách ta vô tình!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 15/09/2019 03:36 (GMT+7) |