Quan Trường - Quyển 2

Phần 100

Tiếu Giai oán hận nói:

– Lại là đồ lưu manh Dư Chấn Sinh này.

Hạ Tưởng rất mẫn cảm đối với mấy chữ lưu manh hay sắc lang, liền hỏi:

– Chuyện rốt cục là thế nào?

Hóa ra là vẻ đẹp của Tiếu Giai gây họa. Dư Chấn Sinh là tổ trưởng thuộc phòng Quản lý thị trường, chuyên chủ quản chợ bán sỉ rau quả, quản lý tất cả các thương nhân trong đó. Y cho ai vào chợ thì người đó mới được vào, không cho ai vào thì rau quả của người đó chỉ có thể mục nát ngoài chợ. Bởi vậy trong mắt các thương nhân ở chợ rau quả, Dư Chấn Sinh còn uy phong hơn cả Trần Phong.

Từ lần đầu tiên gặp Tiếu Giai, Dư Chấn Sinh đã bị mê say không còn biết trời đất gì nữa. Nhưng Tiếu Giai rất có cá tính, không chịu khuất phục y. Cô không cho y chiếm tiện nghi về con người mình nhưng ra tay cũng khá hào phóng, tặng lễ, đưa tiền, khiến y không thể làm lơ. Hơn nữa vừa lúc y mới có một bồ nhí, đang thời kỳ đầu nên dù thích Tiếu Giai nhưng vì vẫn luôn dính vào cô bồ nhí đó nên không có thời gian làm khó xử Tiếu Giai.

Gần đây chơi bồ nhí chán, Dư Chấn Sinh lại nổi tâm tư với Tiếu Giai. Hơn nữa theo y âm thầm quan sát, làn da Tiếu Giai càng ngày càng mịn màng, sắc mặt cũng càng ngày càng tươi sáng, rất rõ ràng là có hơi đàn ông. Dư Chấn Sinh vừa tức giận vừa sốt ruột. Tức giận là vì không biết thằng nào đã chiếm tiện nghi cướp trước. Sốt ruột là vì Tiếu Giai càng ngày càng làm người ta động tâm, chỉ liếc mắt một chút đã khiến người ta ngứa ngáy, khó chịu trong lòng.

Báu vật trời sinh, trời sinh quyến rũ từ trong xương tủy.

Tuy nhiên dù Dư Chấn Sinh nói bóng gió vài lần, chẳng những Tiếu Giai không thèm để ý tới y, ngược lại vừa thấy y là trốn từ xa. Điều này khiến trong lòng y vô cùng buồn bực, càng nghĩ càng tức giận, nghĩ thầm rằng ở lĩnh vực buôn bán này có một mẫu ruộng thì tao vẫn còn có ba phần đất, không nghe lời tao thì đừng mong sống an lành. Y liền chuẩn bị ngăn chặn hàng hóa của Tiếu Giai, khiến cô nếm thử chút lợi hại rồi nói, không sợ cô không bị khuất phục.

Vừa nghe Tiếu Giai nói, Hạ Tưởng lập tức dựng tóc gáy, cảm giác nhiệt huyết im ắng đã lâu giờ lại bốc lên lần nữa, liền nói với Tiếu Giai và Tiếu Côn:

– Đi, đi xem. Anh muốn xem Dư Chấn Sinh có bản lĩnh thế nào. Dám có chủ ý với người yêu của anh!

Một câu này khiến trong lòng Tiếu Giai rất hạnh phúc, hai mắt mờ đi nhìn Hạ Tưởng.

Ba người ngồi trên chiếc Santana của Hạ Tưởng, chỉ hơn mười phút sau đã chạy tới chợ bán sỉ rau quả.

Hai chiếc xe tải dừng ở ven đường. Mấy tên nhân viên công tác đang lật lung tung đống rau quả, thái độ rất ác liệt, cầm một quả dưa ném xuống đất, thậm chí còn muốn dẫm thêm vài cái. Bên cạnh là một người đàn ông trung niên áo mũ chỉnh tề, trời rất nóng còn mặc sơ-vin, cà vạt, đang hùng hổ nói to:

– Kiểm tra thật kỹ cho tôi, chỉ cần phát hiện có nông dược lưu lại thì lập tức ghi rõ, không được cho qua. Còn nữa, ghi nhớ là rau quả của công ty nào, về sau chỉ cần là hàng hóa của họ đều phải trọng điểm kiểm tra. Không thể chỉ kiểm tra một lần là có thể cho vào mãi, nghe rõ chưa?

Thời tiết nóng như vậy, chỉ cần đảo rau quả lên một lần thì chúng sẽ hỏng, nát rất nhanh, chắc chắn không thể bán được nữa.

Cho dù có người muốn mua thì cũng là nhà hàng, khách sạn cấp thấp thu mua với giá cực rẻ. Dư Chấn Sinh làm vậy chính là muốn hủy mối làm ăn của Tiếu Giai, khiến cô không còn đường để đi.

Tiếu Giai muốn ra mặt, Hạ Tưởng kéo cô sang một bên, đi tới phía trước, hỏi:

– Ai là Dư Chấn Sinh?

Người đàn ông trung niên đeo cà vạt nói đầy khí thế:

– Tôi đây. Tìm tôi có chuyện gì?

– Xe rau quả này là hàng của tôi, dựa vào cái gì mà anh làm hỏng hàng của tôi?

Hạ Tưởng khoanh tay, lạnh lùng nhìn Dư Chấn Sinh, thấy y tóc chải bóng mượt như thể tráng một lớp xi đánh giày. Điều khiến người ta càng buồn cười chính là, y là đàn ông mà trên mặt còn có một lớp phấn trang điểm, khiến da y vốn đã trắng giờ lại càng trắng dọa người.

Dư Chấn Sinh thấy Hạ Tưởng còn trẻ tuổi nhưng đã có vẻ uy nghiêm không để cho người khác xâm phạm, lập tức hoảng sợ. Nhưng nghĩ lại, mình là cán bộ nhà nước, chấp pháp nghiêm chỉnh, mặc kệ hắn là ai mình cũng không cần sợ, huống chi hắn vừa nói là hàng hóa của hắn, y liền hừ mấy tiếng, thở phì phò nói:

– Hàng của cậu à? Đây là hàng của công ty bán sỉ rau quả Tiếu Hạ, pháp nhân của họ là Tiếu Giai. Cậu là ai?

– Công ty của cô ấy chính là công ty của tôi. Trưởng phòng Dư, trước kia rau quả công ty chúng tôi kiểm tra vẫn toàn bộ là đủ tư cách, sao bây giờ lại nói toàn bộ không đủ tư cách. Là dụng cụ thử nghiệm có vấn đề hay là lòng người có vấn đề?

Hạ Tưởng rất không thích vẻ mặt đầy tiểu nhân của Dư Chấn Sinh, nói chuyện với y cũng không hề có chút khách khí nào.

Dư Chấn Sinh vừa nghe Hạ Tưởng là người đàn ông của Tiếu Giai, lại càng thêm nổi trận lôi đình, trong lòng ghen tuông phát cuồng. Hóa ra thằng ranh đứng trước mặt mình đây đã đoạt lấy Tiếu Giai trước, còn ôm Tiếu Giai ngủ mỗi ngày, thật sự là đồ ngon đều ném hết cho lợn ăn. Tại sao lại toàn tiện nghi cho thằng ranh vừa đen vừa xấu này chứ? Y vỗ tay, nói đầy vẻ kiêu ngạo:

– Tôi muốn kiểm tra ai thì kiểm tra, tới lượt cậu quản sao? Cậu còn ăn nói lung tung ở đây, còn cố ý gây trở ngại chúng tôi chấp pháp, có tin là tôi sẽ bắt cậu lại không?

Hạ Tưởng giận dữ bật cười. Sao Dư Chấn Sinh này lại giống hệt đám quản lý đô thị thế nhỉ? Rõ ràng không có quyền chấp pháp còn nói dõng dạc là đang chấp pháp. Thật sự là đám khốn khiếp lại càng khốn khiếp hơn. Hắn cười khinh miệt:

– Được, anh muốn tra thì tra, tôi sẽ mời cục giám sát kỹ thuật đến phúc tra. Nếu trong rau quả của chúng tôi trong không có dư lượng nông dược, tôi sẽ tố cáo anh với cấp trên của anh.

Dư Chấn Sinh như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên nói to:

– Được đó, thằng ranh, mày ở đâu tới? To mồm nhỉ! Có tin là tao chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể bắt ngay mày với lý do là cản trở người thi hành công vụ không? Dám ngông cuồng với tao à? Mày có bao nhiêu sức chứ? Biết chỗ dựa của tao là ai không? Nói ra hù chết mày…

Y đảo mắt, vênh mặt lên trời:

– Trưởng đồn công an Bắc Ninh là bạn thân của tao, biết không? Dám hoành tráng với tao à, thật sự là không biết trời cao đất rộng.

Dư Chấn Sinh nói chuyện còn không chịu đứng im, tay chân chỉ trỏ, suýt nữa thì chọc vào mặt Hạ Tưởng. Hạ Tưởng bốc lửa giận, gạt tay y ra:

– Xin chú ý móng vuốt của anh!

Dư Chấn Sinh lại nhảy dựng lên:

– Thằng ranh, thật sự dám cứng đối cứng với tao à? Được, hôm nay ông mày liền tiếp hết. Tao thề độc luôn ở đây, trừ phi Tiếu Giai đi theo tao, nếu không công ty của cô ta đừng có mơ bán được ở chợ này một ngày nào.

– Theo con mẹ mày!

Hạ Tưởng chưa bao giờ tức giận như hiện giờ. Dư Chấn Sinh này ăn nói ngạo mạn không chịu nổi, tay chân chỉ trỏ lung tung, nói chuyện còn văng nước bọt khắp nơi. Rốt cục hắn không kìm nổi nhiệt huyết trong lòng, nghĩ thầm rằng mặc kệ nó, cứ phát điên một lần, không thể để người yêu mình chịu cơn tức giận này.

Hắn nắm lấy tay Dư Chấn Sinh, vặn ngược lại. Dư Chấn Sinh lập tức đau gập người như tôm luộc, kêu lên thảm thiết như heo bị cắt tiết:

– Mau, mau tới, đánh cho thằng khốn này tàn phế.

Mấy nhân viên bên cạnh rõ ràng là cấp dưới của Dư Chấn Sinh, đều nhào vào. Hạ Tưởng đá mạnh vào mông Dư Chấn Sinh khiến y cắm mặt xuống đất như chó gặm bùn, sau đó lùi lại gạt chân cho một người ngã sang một bên, lại đấm một quyền sang nửa bên mặt một người khác.

Rất nhanh chóng, Hạ Tưởng đã đánh ngã mấy người kia xuống đất, không hề có chút khó khăn gì, khiến Tiếu Côn ở bên cạnh trợn trừng mắt nhìn, không thể tin được Hạ Tưởng còn có bản lĩnh như vậy. Tiếu Giai đã từng thấy Hạ Tưởng đánh tiểu lưu manh lần trước, giờ cũng vừa mừng vừa sợ. Sợ chính là lo lắng Hạ Tưởng sơ suất bị người ta đánh trúng. Mừng là Hạ Tưởng kích động nhiệt huyết vì mình, khiến trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào.

Bất cứ người phụ nữ nào cũng đều hy vọng người yêu mình hành động vì mình không hề chùn bước. Những gì Hạ Tưởng làm hôm nay đã khiến Tiếu Giai rung động thật sâu trong nội tâm. Cô biết quả thực Hạ Tưởng là chân tình đối với mình.

Mấy người bị đánh ngã vẫn không phục, đều đứng dậy lại vây quanh.

Dư Chấn Sinh từ dưới đất nhảy lên, vừa gọi điện thoại vừa kêu mấy người kia:

– Đánh không lại nó thì vây lấy nó, không cho nó thoát. Chờ tôi gọi điện thoại, để bạn tôi mang cảnh sát tới bắt nó, cho nó vào đồn, cho nó ngồi ghế hùm.

Mấy người vây lấy Hạ Tưởng nhưng không ai dám chủ động xông vào trước. Hạ Tưởng khoanh tay, trấn tĩnh tự nhiên đứng tại chỗ nhìn Dư Chấn Sinh gọi điện thoại. Không ai chú ý thấy, cách hiện trường không xa, có một chiếc xe tải đậu ở ven đường, cửa kính xe hé mở một chút, lộ ra một chiếc ống kính tele máy ảnh, không ngừng chụp liên tục hiện trường.

Trước khi đến chợ bán sỉ rau quả, Hạ Tưởng cũng nghĩ tới đối sách, liền gọi điện thoại cho Đỗ Đồng Quốc, cho y tới đây ngầm điều tra, tốt nhất là trốn ở một chỗ kín chụp ảnh hiện trường. Đỗ Đồng Quốc gần như đến chợ cùng một lúc với Hạ Tưởng. Để đạt được hiệu quả hiện trường chân thật nhất, y liền cùng với phóng viên ảnh trốn ở một bên, chụp lại toàn bộ tình cảnh vừa rồi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 10/08/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 8
0 Ai ngờ Vân Nhược Song cố ý giơ trọn bộ ngực ra trước mặt hắn, ánh mắt Miêu Nghị theo ý thức rơi xuống bộ ngực của nàng. Thật ra động tác này của nàng quá đột ngột, đoán chừng cho dù là nữ nhân cũng sẽ thuận tiện liếc mắt nhìn, nhưng lại lập tức bị Vân Nhược Song bắt được nhược điểm: Chó không đổi được ăn cứt, còn nói không phải có ý, ánh mắt ngươi nhìn cái gì đó? Có tin ta đâm mù hai mắt ngươi hay khong! Miêu Nghị lúng túng quay đầu, bước xuống giường rời đi, ta chọc không nổi rồi, ta trốn có được hay không? Đứng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Lục Thiếu Du – Quyển 35
0 Đạp! Đạp! Sắc mặt Bạch Kinh Đường đại biến, thân ảnh nhanh chóng ổn định lại, thời điểm hắn vừa ổn định, còn chưa kịp ngẩng đầu, sau lưng lại có sát khí bạo phát, lại có một quyền đánh thẳng vào người. Thiên Phượng Ấn! Bạch Kinh Đường không dám do dự, phất tay đánh ra một ấn, hư ảnh phượng hoàng bảy màu xuất hiện. Thú uy của phượng hoàng bảy màu bao phủ hư không, thú ảnh lớn vài trăm mét, ánh mắt vô cùng lăng lệ, thú uy khủng bố phá hủy không gian, vỗ cánh bay tới như thiên thạch. Ngao. Trong thời gian cực ngắn, một quyền của Lục Thiếu Du...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Quan Trường – Quyển 14
0 Khâu Tự Phong xuất hiện trước mặt mọi người với vẻ mặt tươi cười. Không chỉ có Phạm Duệ Hằng sợ đến ngây người, mà Cao Tấn Chu và Hồ Tăng Chu cũng sợ đến ngây người, gần như tất cả các Ủy viên thường vụ ở đây đều ngây ngẩn cả người, như thế nào Khâu Tự Phong lại biết mà hiện thân? Hội nghị thường vụ hôm nay chẳng những nóng bỏng khác thường, mà còn liên tiếp xuất hiện những điều kinh ngạc, vui mừng. Khâu Tự Phong ở thời khắc mấu chốt xuất hiện, dụng ý không cần nói cũng biết, chính là muốn bỏ một phiếu quyết định. Không cần nghĩ cũng biết...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng