Hạ Tưởng hiểu vậy nhưng vẫn rất cảm kích Trần Phong. Mặc kệ ông ta làm vậy là vì chỉnh thể ích lợi của văn phòng tổ cải tạo hay vì tiền đồ chính trị của ông ta, dù sao mình cũng vẫn là người được lợi. Cho nên Hạ Tưởng lập tức đứng lên, rất cung kính nói:
– Lý tưởng và chí hướng của tôi chính là được làm việc dưới sự lãnh đạo anh minh của Thị trưởng Trần, vì công tác khai phá và cải tạo thôn nội đô mà có những cống hiến lớn hơn nữa. Về phần tới Tập đoàn Viễn Cảnh làm Phó Tổng giám đốc như Tổng giám đốc Liên vừa nói, quả thật tôi không hề suy xét đến. Rất xin lỗi, Tổng giám đốc Liên!
Trần Phong khoát tay cười mắng:
– Quá giả tạo! Chẳng những nịnh bợ kém mà ngay cả lời nói cũng rỗng tuếch. Ở chỗ tôi, đừng làm ra vẻ như vậy.
Hạ Tưởng liền khiêm tốn cười:
– Thị trưởng Trần phê bình tôi, tôi xin hoàn toàn tiếp nhận những lời phê bình này. Thật ra từ sau khi tôi tới văn phòng tổ cải tạo, vẫn luôn một lòng hoàn thành tốt từng nhiệm vụ của mình. Dù sao Thị trưởng Trần điều tôi từ huyện Bá tới đây chính là coi trọng tôi, thưởng thức tôi, hơn nữa còn trao gánh nặng cho tôi, chính là Thị trưởng Trần cố ý muốn rèn giũa tôi trở thành thiên lý mã. Những phương diện khác không dám nói, dù sao tôi đến thành phố Yến cũng đã một thời gian dài như vậy, trước kia chỉ chạy 500m đã mệt thở hồng hộc, hiện tại chạy cả ngàn mét cũng không thấy mệt. Thị trưởng Trần còn giỏi về ngựa hơn cả Bá Nhạc, bởi vì Bá Nhạc chỉ có thể phát hiện thiên lý mã, mà Thị trưởng Trần lại có bản lĩnh bồi dưỡng ngựa mỗi ngày chỉ chạy được trăm mét trở thành con ngựa mỗi ngày chạy ngàn dặm.
Hạ Tưởng cố ý nói một đống những lời trung thành, cũng là muốn cho Trần Phong hiểu rằng, mặc kệ mình có lừa gạt ông ta chuyện gì thì mình vẫn một lòng vì công tác, không hề hai lòng.
Trần Phong giơ tay lên chỉ Hạ Tưởng, mỉm cười nói:
– Tiểu Hạ này, chỉ được cái dẻo mồm, như thế mà cũng nịnh bợ được! Được rồi, được rồi, mau đi làm việc đi, đừng ở đây ba hoa nữa. Có Tổng giám đốc Liên ở đây, cậu phải chú ý hình tượng một chút.
Hạ Tưởng liền gật đầu với Liên Nhược Hạm, cười cười:
– Tổng giám đốc Liên kiến thức rộng rãi, đã gặp qua đủ loại người muôn hình muôn vẻ. Người như tôi thì cô ấy gặp qua một lần là quên, sẽ không để trong lòng. Thôi, tôi đi trước. Chào Thị trưởng Trần, chào Trưởng ban thư ký Cao.
Hạ Tưởng giữ lễ phép rất đúng mực, chào hỏi đầy đủ, thái độ cung kính kéo cửa đi ra. Vừa ra đến ngoài cửa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn vừa vui mừng vì sắp được lên tới cấp Phó cục trưởng, vừa thoải mái với biểu hiện vừa rồi của Trần Phong. Hiển nhiên ông ta đã xem như bỏ qua chuyện lúc trước hắn cố tình giấu diếm sự kiện phát sinh khi Cao Tấn Chu đi thị sát.
Được Trần Phong bỏ qua, hòn đá trong lòng Hạ Tưởng rốt cuộc cũng rớt xuống. Tuy đã biết Trần Phong không phải lãnh đạo thích tính toán chi ly, nhưng dù sao ông ta cũng là lãnh đạo, là Thị trưởng cấp phó tỉnh, hơn nữa lãnh đạo cũng là người, cũng sẽ có buồn giận, nếu thật sự Trần Phong vẫn không bỏ qua việc Cao Tấn Chu, Hạ Tưởng cũng chỉ có thể cúi đầu. Cũng may, mặc kệ là Thị trưởng Trần suy nghĩ cho chỗ khó xử của hắn hay là bởi vì nguyên nhân khác nên không còn bất mãn với hắn nữa, tóm lại tất cả đều đã qua.
Thật sự có thể lên tới cấp Phó cục trưởng? Trong lòng Hạ Tưởng mừng như điên. Cho tới nay, hắn vẫn cảm thấy cán bộ cấp phòng đã là cán bộ cấp rất cao, không ngờ hắn cũng có thể hãnh diện từ cấp phòng lên tới cấp Phó cục trưởng. Cấp phòng là lượng cán bộ khổng lồ nhất cả nước, mà từ cấp phòng lên tới cấp Phó cục trưởng, là nấc thang quan trọng nhất, là ngưỡng cửa quan trọng nhất để bước lên bậc thang quyền lực. Rất nhiều người có lẽ còn trẻ đã lên tới cấp phòng nhưng cả đời nằm chết ở cấp phòng, rốt cuộc không thể bước lên được mốc mấu chốt là cấp Phó cục trưởng.
Trở lại văn phòng, Hạ Tưởng nói lại những lời của Thị trưởng Trần vừa rồi, chia sẻ niềm vui với Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc. Quả nhiên hai người đều mừng rỡ như điên. Ngô Cảng Đắc thậm chí còn rơm rớm nước mắt, lẩm bẩm:
– Thật tốt quá, thật tốt quá, rốt cuộc không cần trở về cục Quản lý đô thị để bị khinh bỉ nữa
Khúc Nhã Hân cũng không kìm nổi vui sướng:
– Hết thảy những điều này đều là nhờ Chủ nhiệm Hạ. Từ sau khi Chủ nhiệm Hạ về đây, văn phòng tổ cải tạo thì việc vui không ngừng kéo tới. Ngài đúng là ngôi sao may mắn của chúng ta.
Nếu văn phòng tổ cải tạo vẫn không có biên chế chính thức, một khi hoàn thành công tác cải tạo thôn nội đô, vậy sẽ gặp phải vận mệnh bị giải tán. Hạ Tưởng là điều từ huyện Bá tới, lại có lai lịch, hiện tại lại là chủ nhiệm, đến lúc đó chắc chắn sẽ có trọng dụng khác. Mà Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc thì có lẽ sẽ điều trở lại đơn vị cũ. Nhưng có ai muốn trở lại đơn vị cũ chứ? Dù sao ra đi lâu như vậy, khi quay về làm gì còn vị trí? Hơn nữa xa cách lãnh đạo thời gian dài như vậy, sau khi trở về khẳng định là sẽ bị để đó không dùng!
Cho nên vừa nghe thấy văn phòng tổ cải tạo sắp được có biên chế chính thức, hai người rốt cuộc thả lỏng tâm tư, không còn buồn phiền nữa. Chuyện như vậy không cao hứng sao được?
Giữa trưa, ba người cùng ra ngoài ăn liên hoan, chúc mừng một chút.
Buổi chiều, Tôn Hiện Vĩ gọi điện thoại tới, nói là chợ bán sỉ rau quả phố Thập Lý chính thức khánh thành, mời Hạ Tưởng đích thân tới thăm, đồng thời y còn đưa ra một yêu cầu không nhỏ:
– Chủ nhiệm Hạ, tuy chợ bán sỉ rau quả không tính là một dự án lớn nhưng vẫn là công trình liên quan tới quốc kế dân sinh, đúng không? Tôi cũng có chút quan hệ với Trưởng ban Phương nhưng bên Ủy ban nhân dân thành phố thì không quen thân ai cả. Nghi thức khánh thành mà không có lãnh đạo của Ủy ban nhân dân thành phố đến dự thì rất không ổn, tôi cũng chẳng còn mặt mũi gì. Cậu có thể giúp tôi đi quan hệ một chút, mời một vị tai to mặt lớn nào đó tới dự được không? Thị trưởng hay Phó thị trưởng thì tôi không dám nghĩ, cũng không đủ mặt mũi để mời, nhưng cấp Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố là được. Giúp ông anh chuyện này, được không?
Hạ Tưởng hơi trầm ngâm, trong lòng có chủ ý, liền hỏi:
– Trưởng ban Phương có đích thân tới hay không?
– Sẽ tới, tuy nhiên ông ta không tiện trực tiếp lộ diện.
– Nếu Phó thị trưởng Tào tới dự thì thế nào?
Hạ Tưởng cố ý hé mở một chút.
– Phó thị trưởng Tào? Chú không đùa đấy chứ? Ông em. Chú có thể mời được Phó thị trưởng Tào, tôi sẽ cực kỳ nở mày nở mặt. Chú cũng đừng dọa anh, đừng để anh mừng hụt. Nếu thật sự như vậy thì rất tốt, anh nợ chú một nhân tình.
Tôn Hiện Vĩ vội vàng nói.
Hạ Tưởng mỉm cười nói:
– Đừng nóng vội ông anh. Để em hỏi giúp anh một chút rồi lát nữa trả lời anh.
Hạ Tưởng cũng hiểu tâm tư của Tôn Hiện Vĩ. Trưởng ban Phương là ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, tuy rằng cấp bậc tương đương với Tào Vĩnh Quốc, nhưng dù sao ông ta cũng là cán bộ khối Đảng ủy, quản lý nhân sự, cho nên ý nghĩa khi tham dự không thể so sánh được với Tào Vĩnh Quốc là Phó thị trưởng thường trực. Hơn nữa, Trưởng ban Phương lộ diện cũng không hợp quy tắc, Tào Vĩnh Quốc tham dự lại truyền tới mọi người một tin tức: Mặc kệ Phó thị trưởng Tào là đại biểu cho Ủy ban nhân dân Thành phố hay chỉ đi với tư cách cá nhân, Phó thị trưởng Tào khẳng định là có thái độ ủng hộ với bất động sản Thiên An.
Hạ Tưởng liền lên lầu tìm Tào Vĩnh Quốc, nói ý tưởng của mình cho ông ta. Tào Vĩnh Quốc ngẫm nghĩ một chút, cười nói:
– Tiểu Hạ à, cậu đây là cố ý bố trí để tôi tiếp xúc với Trưởng ban Phương, là có ý đồ khác, đúng không?
Trước mặt Tào Vĩnh Quốc, Hạ Tưởng không hề có gì giấu diếm:
– Hiện tại Thành ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố đã sát nhập địa điểm làm việc, về sau các cán bộ khối Ủy ban nhân dân và ủy viên thường vụ Thành ủy ngẩng mặt, cúi đầu đều gặp nhau. Nếu mọi người đã cùng địa điểm làm việc, làm quen trước một chút cũng không có gì hại mà chỉ có lợi, đúng không Tào bá bá!
Tào Vĩnh Quốc không nói gì nữa. Ông rất vui mừng vì Hạ Tưởng luôn luôn có thể phát hiện cơ hội đúng lúc, cũng biết rằng đây là một cơ hội tốt khó có để tiếp cận Trưởng ban Phương. Ông lập tức gọi thư ký Cổ Tú Văn vào, nói với y:
– Bố trí lịch trình của tôi một chút, ngày kia tới tham dự một lễ khánh thành.
Cổ Tú Văn cung kính dạ một tiếng, sau đó lui ra ngoài. Hạ Tưởng đang muốn cáo từ, Tào Vĩnh Quốc gọi hắn lại, tò mò hỏi:
– Sao sáng nay cậu và Liên Nhược Hạm lại đi cùng nhau tới đây vậy?
Hạ Tưởng hoảng sợ. Ánh mắt Tào bá bá quá sắc bén nhỉ! Trong giờ làm việc, người ra vào Ủy ban nhân dân thành phố đông như vậy, sao ông ta chỉ liếc mắt đã thấy mình và Liên Nhược Hạm đi cùng nhau chứ? Xem ra làm việc ngay dưới mắt nhạc phụ tương lai là rất nguy hiểm.
Hạ Tưởng cười ha hả:
– Tối qua Thù Lê bảo cháu đưa Liên Nhược Hạm trở về, sau đó cháu về chỗ ở. Sáng sớm nay cô ấy vừa lúc phải tới Ủy ban nhân dân thành phố làm việc, khi đi ngang qua chỗ cháu liền cho cháu đi nhờ xe.
Tào Vĩnh Quốc nhìn như không có ý định ồ lên một tiếng, cúi đầu chỉnh sửa tài liệu của mình, tùy ý nói:
– Liên Nhược Hạm là một cô gái tốt, tuy nhiên so sánh kỹ thì Thù Lê dịu dàng, biết chăm sóc người khác hơn. Cũng không phải là tôi làm cha thì khen con gái mình, Liên Nhược Hạm quá thanh cao, lạnh lùng, mới nhìn thì rất đẹp nhưng lại hơi giống với ánh trăng, có thể thích nhưng không thể thành.
Hạ Tưởng cố gắng trán tĩnh:
– Tào bá bá, đây là phòng làm việc của bác. Những lời này để về nhà chúng ta thảo luận có được không?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |