Quan Trường - Quyển 2

Phần 111

Trần Phong đầu tiên là ra đề thi, thi qua lại cho một viên kẹo. Tuy rằng Hạ Tưởng cũng biết rõ, mặc kệ là vừa rồi mình có vượt qua được bài thi của Trần Phong hay không, việc xếp văn phòng tổ cải tạo vào biên chế vẫn là việc ở thế bắt buộc phải làm. Nhưng Trần Phong muốn thi thố hắn trước, chính là đạo lý dùng người cao minh của ông ta. Trải qua kỳ thi sẽ tạo cho hắn cảm giác sau này phải tiếp tục cố gắng, phải vừa lòng Thị trưởng Trần mới có thể được trọng dụng, đề bạt. Nếu thi không qua, Trần Phong vẫn cho văn phòng tổ cải tạo lên cấp, càng làm hắn cảm động đến rơi nước mắt đối với Thị trưởng Trần, sau đó sẽ không ngừng cố gắng, tranh thủ làm ra thành tích lớn hơn nữa để báo đáp Thị trưởng Trần.

Hạ Tưởng hiểu vậy nhưng vẫn rất cảm kích Trần Phong. Mặc kệ ông ta làm vậy là vì chỉnh thể ích lợi của văn phòng tổ cải tạo hay vì tiền đồ chính trị của ông ta, dù sao mình cũng vẫn là người được lợi. Cho nên Hạ Tưởng lập tức đứng lên, rất cung kính nói:

– Lý tưởng và chí hướng của tôi chính là được làm việc dưới sự lãnh đạo anh minh của Thị trưởng Trần, vì công tác khai phá và cải tạo thôn nội đô mà có những cống hiến lớn hơn nữa. Về phần tới Tập đoàn Viễn Cảnh làm Phó Tổng giám đốc như Tổng giám đốc Liên vừa nói, quả thật tôi không hề suy xét đến. Rất xin lỗi, Tổng giám đốc Liên!

Trần Phong khoát tay cười mắng:

– Quá giả tạo! Chẳng những nịnh bợ kém mà ngay cả lời nói cũng rỗng tuếch. Ở chỗ tôi, đừng làm ra vẻ như vậy.

Hạ Tưởng liền khiêm tốn cười:

– Thị trưởng Trần phê bình tôi, tôi xin hoàn toàn tiếp nhận những lời phê bình này. Thật ra từ sau khi tôi tới văn phòng tổ cải tạo, vẫn luôn một lòng hoàn thành tốt từng nhiệm vụ của mình. Dù sao Thị trưởng Trần điều tôi từ huyện Bá tới đây chính là coi trọng tôi, thưởng thức tôi, hơn nữa còn trao gánh nặng cho tôi, chính là Thị trưởng Trần cố ý muốn rèn giũa tôi trở thành thiên lý mã. Những phương diện khác không dám nói, dù sao tôi đến thành phố Yến cũng đã một thời gian dài như vậy, trước kia chỉ chạy 500m đã mệt thở hồng hộc, hiện tại chạy cả ngàn mét cũng không thấy mệt. Thị trưởng Trần còn giỏi về ngựa hơn cả Bá Nhạc, bởi vì Bá Nhạc chỉ có thể phát hiện thiên lý mã, mà Thị trưởng Trần lại có bản lĩnh bồi dưỡng ngựa mỗi ngày chỉ chạy được trăm mét trở thành con ngựa mỗi ngày chạy ngàn dặm.

Hạ Tưởng cố ý nói một đống những lời trung thành, cũng là muốn cho Trần Phong hiểu rằng, mặc kệ mình có lừa gạt ông ta chuyện gì thì mình vẫn một lòng vì công tác, không hề hai lòng.

Trần Phong giơ tay lên chỉ Hạ Tưởng, mỉm cười nói:

– Tiểu Hạ này, chỉ được cái dẻo mồm, như thế mà cũng nịnh bợ được! Được rồi, được rồi, mau đi làm việc đi, đừng ở đây ba hoa nữa. Có Tổng giám đốc Liên ở đây, cậu phải chú ý hình tượng một chút.

Hạ Tưởng liền gật đầu với Liên Nhược Hạm, cười cười:

– Tổng giám đốc Liên kiến thức rộng rãi, đã gặp qua đủ loại người muôn hình muôn vẻ. Người như tôi thì cô ấy gặp qua một lần là quên, sẽ không để trong lòng. Thôi, tôi đi trước. Chào Thị trưởng Trần, chào Trưởng ban thư ký Cao.

Hạ Tưởng giữ lễ phép rất đúng mực, chào hỏi đầy đủ, thái độ cung kính kéo cửa đi ra. Vừa ra đến ngoài cửa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn vừa vui mừng vì sắp được lên tới cấp Phó cục trưởng, vừa thoải mái với biểu hiện vừa rồi của Trần Phong. Hiển nhiên ông ta đã xem như bỏ qua chuyện lúc trước hắn cố tình giấu diếm sự kiện phát sinh khi Cao Tấn Chu đi thị sát.

Được Trần Phong bỏ qua, hòn đá trong lòng Hạ Tưởng rốt cuộc cũng rớt xuống. Tuy đã biết Trần Phong không phải lãnh đạo thích tính toán chi ly, nhưng dù sao ông ta cũng là lãnh đạo, là Thị trưởng cấp phó tỉnh, hơn nữa lãnh đạo cũng là người, cũng sẽ có buồn giận, nếu thật sự Trần Phong vẫn không bỏ qua việc Cao Tấn Chu, Hạ Tưởng cũng chỉ có thể cúi đầu. Cũng may, mặc kệ là Thị trưởng Trần suy nghĩ cho chỗ khó xử của hắn hay là bởi vì nguyên nhân khác nên không còn bất mãn với hắn nữa, tóm lại tất cả đều đã qua.

Thật sự có thể lên tới cấp Phó cục trưởng? Trong lòng Hạ Tưởng mừng như điên. Cho tới nay, hắn vẫn cảm thấy cán bộ cấp phòng đã là cán bộ cấp rất cao, không ngờ hắn cũng có thể hãnh diện từ cấp phòng lên tới cấp Phó cục trưởng. Cấp phòng là lượng cán bộ khổng lồ nhất cả nước, mà từ cấp phòng lên tới cấp Phó cục trưởng, là nấc thang quan trọng nhất, là ngưỡng cửa quan trọng nhất để bước lên bậc thang quyền lực. Rất nhiều người có lẽ còn trẻ đã lên tới cấp phòng nhưng cả đời nằm chết ở cấp phòng, rốt cuộc không thể bước lên được mốc mấu chốt là cấp Phó cục trưởng.

Trở lại văn phòng, Hạ Tưởng nói lại những lời của Thị trưởng Trần vừa rồi, chia sẻ niềm vui với Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc. Quả nhiên hai người đều mừng rỡ như điên. Ngô Cảng Đắc thậm chí còn rơm rớm nước mắt, lẩm bẩm:

– Thật tốt quá, thật tốt quá, rốt cuộc không cần trở về cục Quản lý đô thị để bị khinh bỉ nữa

Khúc Nhã Hân cũng không kìm nổi vui sướng:

– Hết thảy những điều này đều là nhờ Chủ nhiệm Hạ. Từ sau khi Chủ nhiệm Hạ về đây, văn phòng tổ cải tạo thì việc vui không ngừng kéo tới. Ngài đúng là ngôi sao may mắn của chúng ta.

Nếu văn phòng tổ cải tạo vẫn không có biên chế chính thức, một khi hoàn thành công tác cải tạo thôn nội đô, vậy sẽ gặp phải vận mệnh bị giải tán. Hạ Tưởng là điều từ huyện Bá tới, lại có lai lịch, hiện tại lại là chủ nhiệm, đến lúc đó chắc chắn sẽ có trọng dụng khác. Mà Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc thì có lẽ sẽ điều trở lại đơn vị cũ. Nhưng có ai muốn trở lại đơn vị cũ chứ? Dù sao ra đi lâu như vậy, khi quay về làm gì còn vị trí? Hơn nữa xa cách lãnh đạo thời gian dài như vậy, sau khi trở về khẳng định là sẽ bị để đó không dùng!

Cho nên vừa nghe thấy văn phòng tổ cải tạo sắp được có biên chế chính thức, hai người rốt cuộc thả lỏng tâm tư, không còn buồn phiền nữa. Chuyện như vậy không cao hứng sao được?

Giữa trưa, ba người cùng ra ngoài ăn liên hoan, chúc mừng một chút.

Buổi chiều, Tôn Hiện Vĩ gọi điện thoại tới, nói là chợ bán sỉ rau quả phố Thập Lý chính thức khánh thành, mời Hạ Tưởng đích thân tới thăm, đồng thời y còn đưa ra một yêu cầu không nhỏ:

– Chủ nhiệm Hạ, tuy chợ bán sỉ rau quả không tính là một dự án lớn nhưng vẫn là công trình liên quan tới quốc kế dân sinh, đúng không? Tôi cũng có chút quan hệ với Trưởng ban Phương nhưng bên Ủy ban nhân dân thành phố thì không quen thân ai cả. Nghi thức khánh thành mà không có lãnh đạo của Ủy ban nhân dân thành phố đến dự thì rất không ổn, tôi cũng chẳng còn mặt mũi gì. Cậu có thể giúp tôi đi quan hệ một chút, mời một vị tai to mặt lớn nào đó tới dự được không? Thị trưởng hay Phó thị trưởng thì tôi không dám nghĩ, cũng không đủ mặt mũi để mời, nhưng cấp Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố là được. Giúp ông anh chuyện này, được không?

Hạ Tưởng hơi trầm ngâm, trong lòng có chủ ý, liền hỏi:

– Trưởng ban Phương có đích thân tới hay không?

– Sẽ tới, tuy nhiên ông ta không tiện trực tiếp lộ diện.

– Nếu Phó thị trưởng Tào tới dự thì thế nào?

Hạ Tưởng cố ý hé mở một chút.

– Phó thị trưởng Tào? Chú không đùa đấy chứ? Ông em. Chú có thể mời được Phó thị trưởng Tào, tôi sẽ cực kỳ nở mày nở mặt. Chú cũng đừng dọa anh, đừng để anh mừng hụt. Nếu thật sự như vậy thì rất tốt, anh nợ chú một nhân tình.

Tôn Hiện Vĩ vội vàng nói.

Hạ Tưởng mỉm cười nói:

– Đừng nóng vội ông anh. Để em hỏi giúp anh một chút rồi lát nữa trả lời anh.

Hạ Tưởng cũng hiểu tâm tư của Tôn Hiện Vĩ. Trưởng ban Phương là ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, tuy rằng cấp bậc tương đương với Tào Vĩnh Quốc, nhưng dù sao ông ta cũng là cán bộ khối Đảng ủy, quản lý nhân sự, cho nên ý nghĩa khi tham dự không thể so sánh được với Tào Vĩnh Quốc là Phó thị trưởng thường trực. Hơn nữa, Trưởng ban Phương lộ diện cũng không hợp quy tắc, Tào Vĩnh Quốc tham dự lại truyền tới mọi người một tin tức: Mặc kệ Phó thị trưởng Tào là đại biểu cho Ủy ban nhân dân Thành phố hay chỉ đi với tư cách cá nhân, Phó thị trưởng Tào khẳng định là có thái độ ủng hộ với bất động sản Thiên An.

Hạ Tưởng liền lên lầu tìm Tào Vĩnh Quốc, nói ý tưởng của mình cho ông ta. Tào Vĩnh Quốc ngẫm nghĩ một chút, cười nói:

– Tiểu Hạ à, cậu đây là cố ý bố trí để tôi tiếp xúc với Trưởng ban Phương, là có ý đồ khác, đúng không?

Trước mặt Tào Vĩnh Quốc, Hạ Tưởng không hề có gì giấu diếm:

– Hiện tại Thành ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố đã sát nhập địa điểm làm việc, về sau các cán bộ khối Ủy ban nhân dân và ủy viên thường vụ Thành ủy ngẩng mặt, cúi đầu đều gặp nhau. Nếu mọi người đã cùng địa điểm làm việc, làm quen trước một chút cũng không có gì hại mà chỉ có lợi, đúng không Tào bá bá!

Tào Vĩnh Quốc không nói gì nữa. Ông rất vui mừng vì Hạ Tưởng luôn luôn có thể phát hiện cơ hội đúng lúc, cũng biết rằng đây là một cơ hội tốt khó có để tiếp cận Trưởng ban Phương. Ông lập tức gọi thư ký Cổ Tú Văn vào, nói với y:

– Bố trí lịch trình của tôi một chút, ngày kia tới tham dự một lễ khánh thành.

Cổ Tú Văn cung kính dạ một tiếng, sau đó lui ra ngoài. Hạ Tưởng đang muốn cáo từ, Tào Vĩnh Quốc gọi hắn lại, tò mò hỏi:

– Sao sáng nay cậu và Liên Nhược Hạm lại đi cùng nhau tới đây vậy?

Hạ Tưởng hoảng sợ. Ánh mắt Tào bá bá quá sắc bén nhỉ! Trong giờ làm việc, người ra vào Ủy ban nhân dân thành phố đông như vậy, sao ông ta chỉ liếc mắt đã thấy mình và Liên Nhược Hạm đi cùng nhau chứ? Xem ra làm việc ngay dưới mắt nhạc phụ tương lai là rất nguy hiểm.

Hạ Tưởng cười ha hả:

– Tối qua Thù Lê bảo cháu đưa Liên Nhược Hạm trở về, sau đó cháu về chỗ ở. Sáng sớm nay cô ấy vừa lúc phải tới Ủy ban nhân dân thành phố làm việc, khi đi ngang qua chỗ cháu liền cho cháu đi nhờ xe.

Tào Vĩnh Quốc nhìn như không có ý định ồ lên một tiếng, cúi đầu chỉnh sửa tài liệu của mình, tùy ý nói:

– Liên Nhược Hạm là một cô gái tốt, tuy nhiên so sánh kỹ thì Thù Lê dịu dàng, biết chăm sóc người khác hơn. Cũng không phải là tôi làm cha thì khen con gái mình, Liên Nhược Hạm quá thanh cao, lạnh lùng, mới nhìn thì rất đẹp nhưng lại hơi giống với ánh trăng, có thể thích nhưng không thể thành.

Hạ Tưởng cố gắng trán tĩnh:

– Tào bá bá, đây là phòng làm việc của bác. Những lời này để về nhà chúng ta thảo luận có được không?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 10/08/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hàn Lập – Quyển 16
0 Tiếng xé gió vang lên, một tiểu quang đạn nhỏ như hạt đậu từ đầu ngón tay bắn ra, thanh quang chợt lóe liền biến vào trong lồng không thấy bóng dáng. Sau một khắc, ở một góc trong lồng sắt bạo liệt thanh quang. Tử sắc tiểu thú hiện thân ra, đồng thời tứ chi run rẩy, thân thể ngã xuống. Động tác vô thanh vô tức, phảng phất như đám bông rơi xuống đất. Nhưng kể từ đó, bộ dáng của tiểu thú hiển nhiên cũng rơi vào trong mắt mọi người, rõ ràng là một tử sắc tiểu thú giống hồ ly. Thân thể chỉ lớn cỡ nửa thước nhưng đôi mắt lại chớp động...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Vĩnh Hằng – Quyển 3
0 Chủng Đạo sơn Đệ Cửu trận, vốn là Linh Khê Tông Chưởng môn lập ra cho Bạch Tiểu Thuần, cũng chỉ có hắn, với tu vi Thiên Đạo Trúc Cơ, mới có thể khai thác ra toàn bộ chiến lực thực sự của nó. Đó là... sức mạnh có thể so với Kim Đan! Bạch Tiểu Thuần dùng Cự Nhân chi thân, triển khai... Hám Sơn Chàng! Tốc độ cực nhanh, những bước chân không ngừng tiếp nối, Bạch Tiểu Thuần điều khiển Cự Nhân xông tới trước mặt khôi lỗi giáp đen. Một tiếng nổ vang. Bạch Tiểu Thuần đâm thẳng vào khôi lỗi giáp đen, khôi lỗi giáp đen bị hất văng lên, nghiến ken két...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 1
Phần 33 Xem xét mấy lượt, nhưng chẳng phát hiện được gì, trên thi thể của nhà tiên tri không hề có bất kỳ ký hiệu, hình vẽ hay văn tự gì mang tính chất gợi ý. Tuyền béo sốt ruột quá, liền đưa tay rờ rẫm khắp hài cốt, nhưng vẫn không thấy gì. Di hài của nhà tiên tri trong tư thế ngồi, chân khoanh lại, một tay gá vào cạnh hòm, một tay duỗi thẳng đặt trước đầu gối, thậm chí tay cũng chẳng chỉ trỏ gì, trên mình ngoài chiếc áo mục nát như mùn, bên ngoài khoác lên một tấm da dê ra, thì không còn gì khác. Tìm kiếm xung quanh, xem xem có...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng