Quan Trường - Quyển 2

Phần 12

Hạ Tưởng an ủi Vương Quan Thanh một chút:

– Trưởng phòng Vương không nên lo lắng. Ảnh cũng chỉ là thuật lại hiện trường mà thôi, cũng không có bao nhiêu tác dụng tham khảo. Hơn nữa chuyện đã qua, Nhược Hạm có lẽ không truy cứu nữa. Bí thư Thẩm cũng sẽ quên việc nhỏ này đi.

Quan hệ mật thiết đến mức gọi Nhược Hạm rồi sao? Vương Quan Thanh có chút giật mình nhìn Hạ Tưởng, càng xem y càng khó có thể chắc chắn. Thanh niên mới từng đó tuổi đầu mà sao làm việc và nói chuyện lại chín chắn hơn mình?

Hạ Tưởng lại làm bộ lơ đãng nói:

– Đúng rồi, đồng chí cảnh sát Triệu Quốc Đống lần trước thế nào rồi?

– Vừa tăng lên làm trung đội trưởng, bây giờ rất nhiệt tình.

Mắt Vương Quan Thanh sáng lên, Bí thư Thẩm điểm danh Triệu Quốc Đống, có phải là có hàm nghĩa khác không? Chẳng lẽ nói Triệu Quốc Đống có quan hệ với Bí thư Thẩm, sao trước đó mình không nghe thấy? Hạ Tưởng đột nhiên nhắc đến việc này có phải định ám chỉ gì không? Vương Quan Thanh liền cẩn thận hỏi:

– Sao Thư ký Hạ lại biết Tiểu Triệu vậy?

– Không biết, cũng chỉ là lần trước nghe thấy Bí thư Thẩm khen cậu ta nên tôi chú ý. Có thể làm Bí thư Thẩm nhớ tên đúng là làm người ta hâm mộ.

Hạ Tưởng lắc đầu thở dài một tiếng.

– Tiểu Triệu về sau không muốn phát triển cũng khó.

Người nói không cố ý, người nghe lại có tâm. Vương Quan Thanh tuy rằng không nhìn thấy ảnh chụp nhưng nghe giọng điệu của Hạ Tưởng lại như ám chỉ Triệu Quốc Đống và Bí thư Thẩm có quan hệ. Mặc kệ Triệu Quốc Đống và Bí thư Thẩm có quan hệ gì, nhưng tóm tại đề bạt y là đúng. Vương Quan Thanh quyết định sau khi về phải thích hợp giao thêm trọng trách cho Triệu Quốc Đống.

Liên Nhược Hạm cũng không biết đi đâu mà mấy ngày không thấy người. Hạ Tưởng cũng vừa lúc không phải để ý tới cô. Hắn đang liên lạc với Vương Toàn Hữu. Thông qua Vương Toàn Hữu và Dương Phàm mà truyền đạt việc Bí thư Lý muốn âm thầm điều tra vấn đề kinh tế của Lưu Thế Hiên.

Vương Toàn Hữu không tỏ thái độ, nhưng thái độ của Dương Phàm rất rõ ràng. Điều tra thì tuyệt đối có thể tra ra vấn đề, chẳng qua không phải Lưu Thế Hiên có vấn đề kinh tế hay không, mà điều tra ra thì có thể làm gì cơ chứ? Trước đây không phải không điều tra, đến cuối cùng vừa lên thành phố đã bị áp chế, cuối cùng không giải quyết được gì khiến các đồng chí Ủy ban kỷ luật cũng chán nản.

Vương Toàn Hữu chờ Dương Phàm nói xong, y từ từ nói:

– Lão Dương không sợ làm mất lòng người, cũng không sợ kẻ ác, chỉ sợ đưa lên trên rồi lại bị đá xuống, không có kết luận cuối cùng. Không giấu gì Tiểu Hạ, tôi là Bí thư Đảng ủy Công an cũng không chỉ huy được người của Công an huyện là vì sao? Là do Vương Quan Thanh bằng mặt không bằng lòng với tôi sao? Tôi lại không muốn dựa vào Lưu Thế Hiên. Tôi cũng ở Huyện Bá vài năm nhưng không có chỗ dựa chắc chắn thì có biện pháp gì chứ.

Hạ Tưởng cười ha hả nói:

– Nếu Vương Quan Thanh phối hợp công việc thì sao? Nếu tôi có thể biện pháp khiến Bí thư Thẩm không thể bao che cho Lưu Thế Hiên nữa thì sao?

Vương Toàn Hữu nhìn Dương Phàm, y không tin mà nói:

– Trước mặt Bí thư Đảng ủy Công an và Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật mà dám mạnh miệng như vậy, cẩn thận chúng tôi hợp sức xử lý cậu.

– Trước mặt người ngay không nói láo. Vương thúc cũng đừng dọa tôi. Tôi nhát gan, chuyện không nắm chắc sẽ không dám làm, không chính xác sẽ không nói.

Hạ Tưởng cười cười nhưng nói chuyện rất nghiêm túc.

Vương Toàn Hữu và Dương Phàm thấy hắn chắc chắn như vậy thì công tác thương mại:

– Nói cụ thể xem cậu có biện pháp nào đảm bảo Bí thư Thẩm không nói giúp Lưu Thế Hiên?

– Tôi chỉ là một thư ký nhỏ nhoi của Bí thư huyện ủy thì sao dám cam đoan được Bí thư Thẩm?

Hạ Tưởng cười cười thần bí:

– Chẳng qua nếu tra ra Lưu Thế Hiên có vấn đề kinh tế, tạo thành tài liệu rồi đăng lên báo. Khi thành phố không nghĩ thì lại thêm một câu, nói là có chứng cứ cho thấy Lưu Thế Hiên tặng quà lãnh đạo Thành ủy, nhưng sau khi các đồng chí Ủy ban kỷ luật Huyện ủy điều tra thì đây là do Lưu Thế Hiên ăn nói lung tung. Như vậy Bí thư Thẩm nhìn thấy có phải rất khẩn trương không?

Vương Toàn Hữu giật mình nói:

– Đây không phải là uy hiếp Bí thư Thẩm sao? Bí thư Thẩm mà tức giận nhất định sẽ rất bất mãn với Ủy ban kỷ luật Huyện Bá, đến lúc đó nói không chừng sẽ trách tội lão Dương.

Dương Phàm cũng nói:

– Thư ký Hạ, cậu nói thật xem chỗ dựa của Bí thư Lý là ai? Tôi điều tra cán bộ trong huyện thì cũng đơn giản. Dù sao công tác ở cơ sở nhiều rồi không có cái nhìn đại cuộc từ trên xuống dưới là có thể hiểu.

Hạ Tưởng vì khiến hai người yên tâm nên cười nói:

– Thị trưởng Hồ – thành phố Chương Trình, trên tỉnh là Trưởng ban Tống, còn có Phó bí thư Lộ. Ở Thành phố Yến còn có Thị trưởng Trần. Đương nhiên còn cả quan hệ với truyền thông Bắc Kinh và tỉnh Yến, không biết đã đủ chưa.

Dương Phàm tính toán một chút như đang xem chỗ dựa đó nặng như thế nào. Một lát sau Dương Phàm nói với Vương Toàn Hữu:

– Lão Vương, có sáu phần nắm chắc. Nhưng uy hiếp Bí thư Thẩm thì tôi không yên tâm mấy.

Bí thư huyện ủy cần thành tích, danh tiếng, nhưng thật ra thành tích là một chuyện, còn cần có danh tiếng càng tốt đẹp hơn. Phải có danh tiếng thì mới khiến trên tỉnh chú ý, mới có thể thăng quan. Bởi vì từ huyện tăng lên cấp phó giám đốc sở tuy rằng không dễ vượt qua, nhưng từ cấp phó giám đốc sở lên đến cấp phó tỉnh còn khó hơn lên trời.

Vẫn là câu kia, trình tự khác nhau, ánh mắt khác nhau. Lưu Thế Hiên có thể muốn làm gì thì làm, không cần e ngại danh tiếng của y ở Huyện Bá. Đây là vì y nhìn chúng dân chúng bên dưới dễ bắt nạt, dễ lừa gạt. Chỉ cần không phải mấy vụ án chết người thì người dân đều có thể nhịn. Nhưng một khi lên đến thành phố thì lại khác hẳn. Dân chúng thành phố có kiến thức nhiều, sẽ thông qua đủ con đường tỏ rõ sự bất mãn. Hạ Tưởng đang đánh cuộc Thẩm Phục Minh quý danh tiếng nên sẽ không vì một Lưu Thế Hiên mà liên lụy đến danh tiếng của mình.

Không chỉ là bây giờ, Hạ Tưởng cũng nhớ rõ sau này khi tỉnh Yến điều tra một tham quan. Dưới gầm giường, tủ quần áo của nhà vị này chất đầy tiền, nhưng đôi vợ chồng tham quan lại ăn mặc quần áo rất bình thường, đeo đồng hồ rẻ tiền, thậm chí ăn uống trong nhà cũng mua đồ rẻ tiền. Sau khi y bị bắt thì đồng nghiệp không ai tin y là quan tham. Bình thường y hút thuốc đều là thuốc không đến năm tệ một bao như người nông dân. Nhưng sau đó điều tra ra y nhận hối lộ đến vài chục triệu và nộp hết vào ngân sách, y liền được mọi người gọi là cái hũ chứa tiền nộp thuế cho quốc gia.

Vương Toàn Hữu và Dương Phàm chưa đến cấp bậc như Thẩm Phục Minh nên không thể hiểu Thẩm Phục Minh nếu biết có thể bị Lưu Thế Hiên liên quan thì sẽ tức đến mức như thế nào. Đương nhiên ngọn lửa giận đó nhằm vào không phải là Ủy ban kỷ luật Huyện Bá, mà là Lưu Thế Hiên.

Vương Toàn Hữu suy nghĩ một chút rồi vỗ tay nói:

– Tôi tin Tiểu Hạ sẽ không hại bác vợ của nó, cũng tin Bí thư Lý có chỗ dựa đủ cứng.

Đối với câu trước thì Hạ Tưởng trực tiếp bỏ qua, câu sau mới là câu mà Vương Toàn Hữu muốn nói. Đồng thời Hạ Tưởng cũng biết Vương Toàn Hữu đã bất mãn bố con Lưu Thế Hiên từ lâu mà.

Hạ Tưởng không ngờ được là chưa cần Vương Toàn Hữu và Dương Phàm ra tay điều tra Lưu Thế Hiên, thì Lưu Thế Hiên đã bắt đầu loạn trận địa.

Chuyện xảy ra chính là Lưu Hà, Lưu Hà có cái tội hiếp dâm không thành.

Hạ Tưởng nghe vậy thì phản ứng đầu tiên là không thể. Lưu Hà mặc dù hơi ngông cuồng nhưng bên cạnh không ít gái mà. Phản ứng thứ hai là hiếp ai?

– Có thể còn là ai nữa chứ? Con bé Dương Bối rồi.

Cổ Hợp rót cốc nước uống cạn mà chưa hết khát. Y rót thêm rồi nói:

– Không phải một mà là hai.

Hạ Tưởng có chút giật mình nói:

– Hiếp dâm hai người không thành? Là ai anh nói mau, đừng có uống nước như vậy, uống ít một cốc cũng không chết anh đâu.

Bị Hạ Tưởng mắng, Cổ Hợp cười cười xấu hổ nói:

– Trương Tín Dĩnh rất may mắn. Khi tôi đến nơi thì phát hiện Lưu Hà lén lén lút lút xuống lầu mở cửa xe. Mới đầu tôi không để ý mà nghĩ y ra ngoài chơi sợ bị người phát hiện. Không ngờ tới tôi thấy y ra cốp xe lấy ra một sợi dây thừng rồi thử kéo xem có đứt không? Tôi trước đó làm gì? Tôi đã nhập ngũ nên vừa thấy là biết y có ý đồ xấu. Tôi thầm nghĩ y đi trói người vì thế lặng lẽ theo y lên lầu.

Cổ Hợp lại định uống nước nên bị Hạ Tưởng tát tay, y chỉ có thể xin tha:

– Được rồi, tôi không uống, tôi nói là được chứ gì?

Mặc dù nói như vậy nhưng Cổ Hợp vẫn uống một ngụm.

– Thằng này mở cửa phòng ra rồi khóa lại. Tôi ghé tai vào cửa nghe một chút. Mới đầu không có tiếng gì, nhưng đột nhiên nghe thấy hai giọng nữ đang kêu loạn gì đó, không cho hắn lộn xộn, bắt hắn dừng tay, mắng hắn vô sỉ, dâm dục… rất loạn. Thằng ngốc cũng có thể nghe ra bên trong có chuyện gì xảy ra. Vì thế tôi không để ý được nhiều mà vung chân đá văng cửa phòng. Kết quả phát hiện Lưu Hà chỉ mặc quần lót đang chuẩn bị làm chuyện xấu. Trên giường có hai cô gái bị trói, quần áo bị xé rách, quần thiếu chút nữa bị lột xuống. Tôi rất tức giận. Tôi hận nhất là đàn ông cưỡng ép phụ nữ. Tôi liền vung chân đá ngã Lưu Hà, sau đó cởi trói cho hai cô gái.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 10/08/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 8
Ai ngờ một cỗ khí âm sát từ trong tay Miêu Nghị quét ngang ra một vòng, cả đám người thân đầy sương trắng cứng đờ tại chỗ. Vừa thu Huyền Âm Bảo Kính lại, Nghịch Lân thương xuất hiện nơi tay, quét qua trong điện như cuồng phong. Thanh âm sàn sạt của Nghịch Lân thương kéo lê dưới đất vang lên, chỉ thấy Miêu Nghị một tay ôm người, một tay kéo thương dưới đất. Trong điện vang lên thanh âm thật thấp của Miêu Nghị: Chúng ta đi! Dường như hắn đang nói chuyện với người nào, nhưng trên thực tế trong điện trừ hắn ra đã không có một người nào sống. Bọn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Lục Thiếu Du – Quyển 14
Hưu hưu. Không chút chậm trễ, ngay lúc thân ảnh của Nguyên Nhược Lan xuất hiện, trên trường kiếm trong tay có một đạo kiếm quang vô thanh vô tức vạch phá không gian, trực tiếp tấn công về phía Lục Vô Song, không gian gợn sóng trước kiếm quang nháy mắt đã bị kiếm quang khuếch tán ra cắt vỡ thành từng mảnh rồi biến mất trong nháy mắt. Hưu hưu... Một cỗ kình khí cuồng bạo theo tiếng xé gió bén nhọn áp không lan ra, kiếm quang đầy trời nháy mắt đã bao phủ khắp không gian, sau đó đồng loạt lao về phía Lục Vô Song. Sợ là Vô Song không...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Miêu Nghị – Quyển 21
Vào nội cung, vừa thấy Miêu Nghị thì Hoàng Phủ Quân Nhu như kẻ thù gặp lại hết sức đỏ mắt. Nếu không có mặt người ngoài là Hoàng Phủ Quân Nhu đã nhào lên rồi. Nhưng Hoàng Phủ Quân Nhu không hiền gì, nàng truyền âm mắng: Súc sinh! Từ Đường Nhiên vẻ mặt lúng túng hành lễ: Đại nhân! Miêu Nghị xua Bảo Liên đi: Không có việc của nàng, lui xuống đi, không được ta cho phép thì không cho ai vào. Miêu Nghị ngước nhìn trời. Hoàng Phủ Quân Nhu trừng hắn, Từ Đường Nhiên cúi đầu nhìn dưới đất. Lặng yên một lát, Miêu Nghị phát hiện cứ giằng co...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng