Thật không đơn giản, một Bí thư Đảng ủy xã, không ngờ từng bước bố trí phòng vệ, rửa sạch bản thân mình không còn gì cả. Giả sử thời gian dài sau này cho hắn lên tới địa vị cao hơn thì còn thế nào?
Hạ Tưởng càng kiên định quyết tâm phải diệt trừ Lệ Triều Sinh. Lệ Triều Sinh năm nay mới 36 tuổi đã là ủy viên thường vụ Huyện ủy, nếu cứ tiếp tục phát triển thế này, rất có thể 40 tuổi đã bước vào cấp Phó giám đốc sở.
Hạ Tưởng thu thập tài liệu, nhìn thời gian thấy cũng đến giờ, liền cùng với Phùng Húc Quang đi tới nhà khách Lam Thiên.
Nhà khách Lam thiên trước đây là nhà khách Tỉnh ủy, sau lại phân ra thành hai bộ phận, một bộ phận kinh doanh đối ngoại, một bộ phận do Tỉnh ủy sử dụng, thành ra là một đơn vị nửa chính thức nửa tư doanh.
Phần bên ngoài Nhà khách Lam Thiên cổng chính hướng ra ngoài, phần bên trong phải đi vào trong tòa nhà Tỉnh ủy mới có thể vào được.
Nơi gặp gỡ được diễn ra ở bên trong nhà khách, muốn vào bên trong cũng phải đăng ký ở cửa, cảnh sát có vũ trang đứng gác bên cạnh phòng khách đăng ký. Phùng Húc Quang đột nhiên giơ lên một đống giấy thông hành ra khỏi người thuận tay đưa cho viên cảnh sát có vũ trang. Viên cảnh sát có vũ trang chỉ nhìn thoáng qua, lập tức chào một cái, rồi giơ tay cho đi.
Phùng Húc Quang không lái xe, xe hai người đang ngồi chính là xe của Liên Nhược Hạm.
Hạ Tưởng lái xe của Liên Nhược Hạm một khoảng thời gian rồi, nhưng lại chưa từng để ý tới giấy thông hành của cô. Phùng Húc Quang không đợi Hạ Tưởng mở miệng liền cười ha hả nói:
– Một người đàn ông có một hồng nhan tri kỷ, thật đúng là hạnh phúc. Nói cho tôi một chút cảm giác hạnh phúc là thế nào?
– Không được tốt lắm!
Hạ Tưởng thật muốn nói cho Phùng Húc Quang biết, hạnh phúc và đau khổ luôn song hành, không bao giờ cùng xuất hiện một lúc, khi cái này xuất hiện thì cái kia ở sau:
– Đừng nghĩ ngợi lung tung, xốc lại tinh thần, lần này là cơ hội gặp gỡ khó có được, nhất định không thể để một chuyến đi không.
– Sao có thể đi không chứ? Cậu xem có bao nhiêu mỹ nữ xinh đẹp đứng ở cửa? Có thể nhìn thấy nhiều mỹ nữ như vậy, cũng không đến mức là đến không.
Phùng Húc Quang hiển nhiên là đang trêu chọc, Hạ Tưởng biết hắn không quá hứng thú đối với phụ nữ. Thứ nhất là đã bị bà xã quản lý rất nghiêm, thứ hai là tinh lực chủ yếu được dùng để phát triển siêu thị lên tầm cao, xem chừng chỉ mạnh mồm mà thôi.
Mỹ nữ mà Phùng Húc Quang vừa nói chính là Nghiêm Thì.
Nghiêm Tiểu Thì mặc một bộ váy lễ phục dài, màu sắc tươi đẹp, lẳng lặng đứng ở cửa nhìn xung quanh. Cô vừa nhìn thấy chiếc xe Land Rover xuất hiện, vội vàng liền đón lại, nhiệt tình nói:
– Phó chủ tịch huyện Hạ sao bây giờ mới đến? Tôi nghĩ anh sẽ đến sớm, vừa lúc có thể cùng tôi trò chuyện.
Hạ Tưởng liền giới thiệu Phùng Húc Quang và Nghiêm Tiểu Thì với nhau, Nghiêm Tiểu Thì lễ nghi chu đáo, tuy nhiên không chú ý tới Phùng Húc Quang. Nghe Hạ Tưởng nói đến siêu thị Giai Gia, cô cũng chỉ là lông mi hơi động đậy, có thể thấy cô hiểu biết không nhiều đối với siêu thị, không có hứng thú.
Hạ Tưởng lại biết của cải của Phùng Húc Quang tăng trưởng tốc độ càng lúc càng nhanh, mà triển vọng của bên bất động sản Lĩnh Tiên của Nghiêm Tiểu Thì hắn không hề coi trọng.
Sau khi khách sáo qua đi, Nghiêm Tiểu Thì dắt Hạ Tưởng và Húc Quang đi vào đại sảnh.
Bên trong đại sảnh có mười mấy người đang ngồi nhưng không có Cao Kiến Viễn và Phạm Tranh. Hạ Tưởng vừa nghĩ liền lập tức nghĩ ra rằng, Cao Kiến Viễn luôn làm việc khiêm tốn, mà Phạm Tranh lại không danh chính ngôn thuận, xem ra là hắn sợ Phó chủ tịch tỉnh Phạm, nên xuất hiện không tiện, cho nên Nghiêm Tiểu Thì mới ra sức yêu cầu hắn đến đây để đẩy mạnh việc tiêu thụ biệt thự Tây Thủy.
Hắn và Nghiêm Tiểu Thì chuyện phiếm trong chốc lát, Hạ Tưởng quay lại nhìn thì Phùng Húc Quang đã cầm chén rượu đến bên cạnh vài người nói chuyện với họ. Hắn không kìm nổi cười, lão Phùng thật đúng là giỏi, đi đến nói chuyện không luống cuống, từ trước đến nay vốn thế, chẳng trách hắn có thể khiến siêu thị Giai Gia càng làm càng lớn, cũng thực là người có bản lĩnh.
Nghiêm Tiểu Thì cảm thấy khâm phục năng lực giao tiếp của Phùng Húc Quang:
– Tổng giám đốc Phùng thật đúng là một doanh nhân trời sinh, mới một chút thời gian đã cùng tham gia tán gẫu khá ăn ý với các vị có vai vế của hội liên hiệp công thương nghiệp. So sánh ra, tôi cần phải học tập Tổng giám đốc Phùng rất nhiều.
Hạ Tưởng nói:
– Tôi cảm thấy Tổng giám đốc Nghiêm đã là rất tốt rồi, không dám nói là khéo léo, nhưng người nào gặp rồi cũng sẽ thích cô.
Nghiêm Tiểu Thì che miệng xì cười:
– Người nào gặp rồi cũng sẽ thích? Anh là trêu hoa ghẹo nguyệt, châm chọc tôi phải không Phó chủ tịch huyện Hạ? Nói chuyện không cần khắc nghiệt như vậy được không?
Hạ Tưởng vội giải thích:
– Cô đừng hiểu lầm? Hoa tươi xinh đẹp là bởi vì tự nó vốn đẹp, cũng không phải vì muốn thu hút ong bướm mới ngày càng xinh đẹp. Tổng giám đốc Nghiêm trời sinh đã xinh đẹp, đàn ông háo sắc chạy theo như vịt, không thể trách Tổng giám đốc Nghiêm xinh đẹp, mà phải trách đàn ông quá tham lam.
– Tôi muốn hỏi một chút.
Sóng mắt Nghiêm Tiểu Thì đong đưa, đôi mắt ẩn tình nhìn chằm chằm Hạ Tưởng,
– Phó chủ tịch huyện Hạ có phải người háo sắc không?
Trong tâm Hạ Tưởng nghĩ giao tiếp với Nghiêm Tiểu Thì thì được, nhưng không thể để rơi vào cạm bẫy màu hồng của cô, bèn trả lời đầy chính nghĩa:
– Đàn ông đều háo sắc, tôi cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên tôi tuân thủ nguyên tắc là, háo sắc mà không dâm, phong lưu mà mà không hạ lưu.
Nghiêm Tiểu Thì cười vui khanh khách, lúc cô cười trong mắt như nước như mây, dường như cả người đều hoá thành một làn nước, muốn hoà tan người ta vậy, lại một lần nữa chứng minh rằng phụ nữ là cấu tạo từ nước:
– Anh cũng thật biết đùa, ngay cả háo sắc mà cũng có thể nói với vẻ mặt đường hoàng. So với những người đàn ông dục vọng trắng trợn thì anh thật đúng là cũng có một mặt đáng yêu.
Hạ Tưởng đổ mồ hôi. Hắn làm sao mà lại đáng yêu? Một người đàn ông mà lại dùng từ đáng yêu để hình dung, làm cho người ta ít nhiều cảm thấy hơi quái dị.
Cũng may không chờ hắn hỏi lại và Nghiêm Tiểu Thì chứng minh ý nghĩa của từ đáng yêu, chợt nghe đến phía sau một thanh âm quen thuộc, hứng khởi:
– Tiểu Hạ đấy à? Thật sự là gặp nhau không bằng tình cờ gặp mặt, thật không nghĩ tới là tại buổi gặp gỡ này có thể gặp nhau
Hạ Tưởng vội vàng đứng dậy, cung kính bắt tay với người đó:
– Xin chào ngài, Phó chủ tịch tỉnh Thẩm! Có thể được gặp mặt Phó chủ tịch tỉnh Thẩm ở đây, thật là chuyện may mắn.
Nghiêm Tiểu Thì ở một bên không nói lời nào, tuy nhiên trên mặt biểu hiện rõ ràng sự kinh ngạc, cô cảm thấy có phần hơi giật mình đối với Hạ Tưởng.
Thẩm Phục Minh vô cùng khách khí:
– Nghe nói cậu tới huyện An làm Phó chủ tịch huyện? Không tồi, không tệ chút nào, tiến bộ rất nhanh. Lúc trước ở thành phố Chương Trình cậu còn mới là Phó phòng, chỉ chớp mặt liền thành Phó huyện, Tiểu Hạ à, cố gắng lên, rất có tiền đồ.
Hạ Tưởng có chút buồn bực, Thẩm Phục Minh rõ ràng là rất nhiệt tình chứ không phải là giả bộ, dường như còn có một chút thân thiện, vui vẻ và hứng thú, là chuyện gì đã xảy ra? Lập tức hắn liền nghĩ ra rằng, nhất định là Thẩm Phục Minh nghĩ mình là người của Cao Kiến Viễn, ông ta cũng đã biết mình và Cao Kiến Viễn thường lui tới. Cũng khó trách Thẩm Phục Minh luôn theo hướng Cao Thành Tùng, nếu ông ta nhận định chính mình và Cao Kiến Viễn lui tới thân thiết, cũng tự nhiên coi mình trở thành người của Cao Thành Tùng.
Hạ Tưởng liền cười thầm, cũng tốt, chính mình đi đường tắt vắng vẻ làm được đúng là không tồi, ngay cả Thẩm Phục Minh này cũng rất cáo già nhưng đều bị lừa gạt. Ông ta tin như vậy là tốt nhất, ít ra cũng bớt phiền phức quấy rối.
Quả nhiên Thẩm Phục Minh có ý lôi kéo liền nói:
– Huyện An đúng là tuyển được một người tốt lắm, ở huyện An có gì trắc trở, có thể trực tiếp đến tìm tôi. Huyện An cách thành phố Yến cũng không xa, nhiều khi đi lại cũng tiện lắm.
Hạ Tưởng muốn đối phó với từng việc trước, nhưng phát hiện thấy ánh mắt của Thẩm Phục Minh hướng lên nhìn Nghiêm Tiểu Thì, hiểu rõ đã có chuyện gì xảy ra, lúc đầu hóa ra là cho mình cơ hội để nói, muốn thừa cơ nhìn Nghiêm Tiểu Thì. Thẩm Phục Minh đúng là một lão quỷ sắc, chỉ thích nhìn những phụ nữ trẻ tuổi, hắn già rồi mà còn chú ý đến đàn bà con gái.
Hạ Tưởng trong lòng xem thường hắn.
Thẩm Phục Minh cùng Hạ Tưởng nói chuyện xong, liền bắt tay Nghiêm Tiểu Thì. Có điều Nghiêm Tiểu Thì thấy ánh mắt Thẩm Phục Minh nhìn không có ý tốt, lập tức buông tay hắn ra và nói:
– Phó chủ tịch tỉnh Thẩm, các doanh nhân sắp đến đông đủ, ngài hãy khẩn trương cùng với Phó chủ tịch Phạm gặp mặt họ một chút, trao đổi cụ thể rõ ràng rồi sắp xếp.
Thẩm Phục Minh nghe xong không thể làm gì khác hơn là phải cười cười:
– Không còn cách nào khác, thật nhiều việc quá, nếu không tôi cũng muốn cùng hai vị nói chuyện thêm một chút.
Thẩm Phục Minh vừa đi, Nghiêm Tiểu Thì rút ra cái khăn ướt lau tay, ném sang một bên, tức giận liền nói:
– Lão quỷ sắc, thật là không biết ý!
Hạ Tưởng hiếu kỳ hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
Nghiêm Tiểu Thì vẻ mặt khinh bỉ nói:
– Mới lên đến chức vụ đó chưa được bao lâu, mà lúc nào cũng cùng đi với phụ nữ… Đường đường là Phó chủ tịch tỉnh, cũng không biết giữ mình trong sạch. Vừa thấy phụ nữ đẹp đã bất động rồi, đây đâu phải một Phó chủ tịch tỉnh, thực ra là một lão quỷ sắc!
– Giới quan chức hay giới doanh nhân, ở đâu cũng đều có những con quỷ như vậy. Thật là không cần phải kinh ngạc.
Hạ Tưởng cẩm thấy hơi xúc động nói ra câu nói đó.
Hạ Tưởng không có chú ý tới, cảnh tượng hắn vừa cùng Thẩm Phục Minh bắt tay nói chuyện thì tất cả mọi người ở đây đều thấy được.
Tất cả mọi người đều suy đoán, nói chuyện với Thẩm Phục Minh thời gian dài như vậy, có thể thấy thân phận cũng không nhỏ.
Giữa lúc mọi người đều sôi nổi thảo luận, thì lại có một cảnh tượng xuất hiện làm cho người ta mở rộng tầm mắt: Hạ Tưởng đứng lên nói thân mật với một vị Phó chủ tịch tỉnh này, mà vị này ở thành phố Yến ai cũng có thể nhận ra, đó chính là Phó chủ tịch tỉnh Cao Tấn Chu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |