Quan Trường - Quyển 2

Phần 19

Tiểu Nha rất vui vẻ nói:

– Cháu muốn tới trường, cháu muốn có áo mới, cháu muốn có cặp mới. Cặp của cháu cũ lắm rồi.

Hoàng Hải luống cuống tay chân mà nói:

– Bí thư Lý, hôm nay chúng tôi lại đây thực ra không phải muốn gây phiền phức cho chính quyền. Có người nói chỉ cần chúng tôi đến đây quỳ là mỗi người được 5 tệ. Dù sao rảnh rỗi không có việc gì nên tôi mới mang Tiểu Nha đến cũng mong thêm một phần. cái này, cái này … Bí thư Lý, Lưu Hà luôn khiến chúng tôi đào nấm, rau mà không trả tiền. Vậy công ty thực phẩm xây dựng xong thì có phải chúng tôi đều có thể vào nhà máy làm công nhân, mỗi tháng đều có thể kiếm được tiền không?

Không đợi Lý Đinh Sơn trả lời, Tiểu Nha đã nói xen vào:

– Hạ thúc là người tốt. Cháu nghe mấy người kia nói là Hạ thúc tìm tới, nhất định không làm Hạ thúc mất mặt. Hừ, tên Lưu Hà tham lam kia chỉ biết lừa người không trả tiền. Hôm nay bảo mọi người tới đây quỳ là người mà trước đây đã đi cùng Lưu Hà. Người này nói cho mọi người tiền, nhưng cháu khẳng định sẽ cho mấy điếu thuốc mà thôi.

Mọi người nghe vậy liền làm ầm lên:

– Không trả tiền sao được? Từ xa chạy tới đây, vừa mệt vừa đói. Nếu không được thì tìm Lưu Hà tính sổ.

– Đúng thế, còn phải quỳ nửa ngày trời, quỳ đến độ chân tôi đau lắm rồi.

– Lão Vu, ông học lời nửa ngày nếu không lấy được tiền thì ông thiệt đó. Ông coi ông từng này tuổi mà còn không biết tính toán.

Lão Vu tất nhiên chính là ông lão móm răng, lão ngây ngô cười nói:

– Có nhiều quan lớn như vậy còn có thể quỵt tiền của chúng ta sao? Đừng làm ồn, nghe lãnh đạo nói chuyện, nghe quan lớn nói chuyện.

Thẩm Phục Minh mặt tái mét. Mấy câu vừa nãy của y đúng là nực cười. Y trừng mắt nhìn Lưu Thế Hiên mà nói:

– Đến Công an huyện xem một chút.

Lý Đinh Sơn liền bảo Hạ Tưởng bố trí người dẫn đám dân chúng này đi nghỉ, trưa cho bọn họ ăn cơm. Phó chánh văn phòng Huyện ủy Vu Trường Vân liền tự nhận nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ này. Hạ Tưởng cũng vui vẻ nhường việc rồi đi theo Lý Đinh Sơn đến Công an huyện.

Vương Quan Thanh hôm nay cố ý cho người vào nhất định được Lưu Thế Hiên ám chỉ. Nếu Vương Quan Thanh còn quyết tâm đi theo Lưu Thế Hiên thì Hạ Tưởng càng kiên quyết hôm nay cho đối phương biết mặt.

Vương Quan Thanh không đủ tư cách đi theo Thẩm Phục Minh. Y phụ trách công tác cảnh giới, đảm bảo an toàn nên rất bận rộn. Đối với việc Lưu Thế Hiên yêu cầu y vào lúc quan trọng cho đám thôn dân chạy tới trụ sở Huyện ủy, y cũng không nghĩ nhiều mà lập tức đáp ứng. Dù sao y có thể lên làm trưởng phòng công an thì Lưu Thế Hiên đã bỏ không ít công sức. Bây giờ Lưu Hà bị chặt đứt tay, hơn nữa chữa khỏi cũng khó tránh khỏi phải vào tù. Vì thế Vương Quan Thanh có chút không đành lòng.

Lưu Thế Hiên đã bàn với Vương Quan Thanh về việc muốn Dương Bối và Trương Tín Dĩnh phản cung. Vương Quan Thanh đành xấu hổ từ chối yêu cầu của Lưu Thế Hiên. Chủ yếu là do Liên Nhược Hạm cứ quanh quẩn trước mắt y, khiến y rất đau đầu nên đành phải mắt nhắm mắt mở đối với ý tưởng của Lưu Thế Hiên. Ý tưởng của Vương Quan Thanh chính là chỉ cần Lưu Thế Hiên có thể thuyết phục Trương Tín Dĩnh và Dương Bối đổi lời khai thì thì y sẽ phối hợp bí mật thay đổi bản khẩu cung. Nhưng nếu Lưu Thế Hiên không thuyết phục được hai con bé kia thì y cứ dựa theo trình tự mà làm.

Một bên phải phái người giám sát Lưu Hà ở trong bệnh viện, một bên còn phải phái người giữ gìn an ninh trật tự, Vương Quan Thanh chưa từng thấy có khi nào bận như hôm nay. Gần đến trưa thì y mới dành được thời gian chạy về văn phòng. Vội vàng uống ngụm nước, chưa kịp ngồi ổn đã có người vào báo cáo tình hình. Sau khi nghe xong y liền chỉ thị vài câu. Rồi đột nhiên y nhớ tới Lưu Thế Hiên cố ý dặn dò hôm nay Bí thư Thẩm sẽ tới Công an huyện kiểm tra, y liền vội vàng dặn dò một chút.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Vương Quan Thanh do dự có nên nghe hay không, nhưng lại lo có việc nên cầm máy lên nghe:

– Tôi là Vương Quan Thanh, xin hỏi ai đó?

Bên kia vang lên tiếng ồn ào, một người vội vàng nói:

– Trưởng phòng Vương, Bí thư Thẩm lập tức sẽ tới. Bí thư Thẩm nhớ rất kỹ, ngài đã đề cập đến việc và người thì sẽ không quên. Anh phải chuẩn bị sẵn sàng.

Đầu kia nói xong liền dập máy. Vương Quan Thanh ngẩn ra, y căn bản không nghe rõ là ai gọi điện cho mình, chẳng qua một khi nhắc thì y cũng không cần biết người gọi đến là ai, nhưng nhất định là có ý tốt nhắc mình về việc của Triệu Quốc Đống. Nếu lần trước Bí thư Thẩm đã chính miệng khen Triệu Quốc Đống, lần này Bí thư Thẩm đến Công an huyện khảo sát thì nếu Triệu Quốc Đống xuất hiện đúng lúc tước mặt ngài, Bí thư Thẩm nhất định sẽ rất vui.

Vương Quan Thanh liền gọi điện ra ngoài:

– Tiểu Triệu, cậu giao công việc cho người khác, lập tức về văn phòng của tôi.

Triệu Quốc Đống từ sau khi được lên làm trung đội trưởng thì con đường làm quan đã rộng mở. Mặc dù y không rõ tại sao được đối xử như vậy, chẳng qua cảm giác thăng quan làm hắn rất hưởng thụ cảm giác hơn người. Y càng cảm kích Vương Quan Thanh, cho rằng Trưởng phòng Vương là quý nhân của mình.

Nhận được điện của Vương Quan Thanh, Triệu Quốc Đống đang trực ở trên đường, bảo đảm trật tự. Y nghe thấy Trưởng phòng Vương gọi liền vội vàng giao công việc trong tay rồi chạy về Công an huyện.

Vừa đi được mấy bước thì đột nhiên có người vội vàng ngăn trước mặt y mà nói:

– Là đội trưởng Triệu phải không?

Triệu Quốc Đống hơi ngửa đầu lên ừ một tiếng:

– Chuyện gì? Anh là ai?

– Trưởng phòng Vương bảo tôi giao thứ này cho anh. Trưởng phòng Vương nói anh nhận trước, sau đó khi Bí thư Thẩm hỏi thì anh nói có tình hình cần báo cáo rồi giao thứ này cho Bí thư Thẩm là được. Đúng rồi không nên nói với Trưởng phòng Vương về phong thư này, chuyện này phải giữ bí mật.

Người đó đưa một phong thư cho Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống chưa kịp hỏi gì thì đối phương đã vội vàng xoay người rời đi.

Người vừa rồi là ai? Triệu Quốc Đống chỉ thấy hơi quen mắt nhưng không nhận ra. Mặc dù mặc quần áo bình thường nhưng hắn có thể khẳng định không phải người bên hệ thống công an cũng là bên Viện kiểm sát hoặc tòa án. Y ngẩn ra không hiểu được đối phương có ý gì. Chẳng lẽ Trưởng phòng Vương có tài liệu nào đó muốn chỉnh người cần nộp lên? Giao thì giao, dù sao y là thân tín do Trưởng phòng Vương một tay đề bạt, lúc quan trọng phải ra mặt giúp Trưởng phòng. Triệu Quốc Đống sờ sờ túi thì thấy rất cứng, cũng không biết là thứ gì bên trong. Chẳng qua nếu là Trưởng phòng đưa thì nhất định không sai, y cũng không nghĩ nhiều mà tiện tay bỏ vào túi.

Đến phòng, Vương Quan Thanh quả nhiên dặn y chính là phụ trách an ninh cho Bí thư Thẩm. Nếu lúc quan trọng mà Bí thư Thẩm hỏi, y có thể chủ động đi lên báo cáo công việc. Triệu Quốc Đống nghe xong Vương Quan Thanh nói thì biết ý gật đầu:

– Trưởng phòng Vương yên tâm, nhiệm vụ ngài căn dặn, tôi nhất định hoàn thành, tuyệt đối không làm ngài thất vọng.

Vương Quan Thanh thấy Triệu Quốc Đống tự tin như vậy thì càng thêm khẳng định đối phương có quan hệ với Thẩm Phục Minh. Chẳng qua y vẫn có chút xấu hổ hỏi Triệu Quốc Đống vài câu:

– Tiểu Triệu cố gắng làm cho tốt, biểu hiện tốt với Bí thư Thẩm tức là cậu đã lập công lớn.

Triệu Quốc Đống sờ sờ phong bì trong túi mà lòng vui như hoa nở, y vội vàng nói:

– Cảm ơn Trưởng phòng Vương đã cất nhắc.

Triệu Quốc Đống rời đi, tâm trạng Vương Quan Thanh tốt hơn nhiều, đúng là đồng chí tốt. Có quan hệ với Bí thư Thẩm mà còn tôn trọng lãnh đạo như vậy, đây đúng là mầm giống tốt, sao trước đây mình không phát hiện ra y nhỉ?

Thẩm Phục Minh gặp chuyện ở trước trụ sở Huyện ủy làm cho tâm trạng y rất khó chịu, trên đường đi không thèm để ý tới Lưu Thế Hiên. Chẳng qua Lưu Thế Hiên hứa chỉ cần y ra mặt đóng kịch là cứu được Lưu Hà. Không ngờ Lưu Thế Hiên này quá ngu dốt, chỉ một chút đã bị Lý Đinh Sơn làm hỏng màn kịch. Điều này làm y mất mặt không nói, chuyện này mà truyền ra không chừng còn thành trò cười cho mọi người.

Vì thế Thẩm Phục Minh cũng căm hận Lý Đinh Sơn. Chẳng qua biểu hiện của Lý Đinh Sơn rất bình thường, cũng không hề cố ý dẫn cho ông lão kia nói chuyện kiểu khác, điều này làm cho cơn giận của Thẩm Phục Minh không thể phát tác. Thẩm Phục Minh cố kìm cơn tức giận, ra vẻ bình tĩnh mà đi kiểm tra công việc.

Kiểm tra mẹ gì, Huyện Bá khỉ ho cò gáy này có gì hay mà kiểm tra? Thẩm Phục Minh càng nghĩ càng giận. Y hận không thể đá Lưu Thế Hiên vài cái. Chẳng qua y nghĩ đến Lưu Thế Hiên bỏ rất nhiều tiền, đồng ý đưa hết tiền mà mấy năm nay y và Lưu Hà kiếm được hết cho mình, Thẩm Phục Minh mới thấy đỡ hơn. Lại nghĩ tới nếu mình đưa tiền tặng cho Bí thư Cao, quà nặng như vậy thì Bí thư Cao chắc sẽ ra tay điều mình đi chứ? Dù không phải lên tỉnh cũng là điều tới một thành phố giàu có quá độ một chút. Như vậy tốt hơn ở lại thành phố Chương Trình này nhiều.

Xảy ra chuyện lợn lành chữa thành lợn què, tuy không ai ngay mặt đưa ra ý kiến khác nhau, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào thì có quỷ mới biết. Thẩm Phục Minh mất mặt còn không tính, dù sao y là Bí thư Thành ủy thì không ai dám trực tiếp nói thì y cứ lờ đi là được. Chẳng qua trong lòng y đã có quyết định đây là lần cuối cùng mình giúp Lưu Thế Hiên, về sau sẽ phân rõ giới hạn nếu không sẽ bị đối phương kéo xuống nước. Tên tiểu nhân này không thể tin được. Ở cơ sở quá lâu nên thủ đoạn cũng quá kém, không đáng dùng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 10/08/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Quan Trường – Quyển 11
Mai Hiểu Lâm không giống Hạ Tưởng, bởi vì mặc dù bây giờ Quan Viễn Khúc đã đảm nhiệm Bí thư Thành ủy thành phố Hạ Giang, nhưng người nối chức như y còn chưa rõ ràng. Khoảng bốn năm tháng sau, sau khi y rời khỏi vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Hạ Giang, đảm nhiệm chức Hiệu trưởng trường Trung ương Đảng, mới khiến giới truyền thông trong ngoài nước kinh ngạc, vị trí đời thứ năm tiếp nhận chức, được miêu tả rất sinh động. Nhưng chính thức xác định người nối nghiệp cho vị trí của Quan Viễn Khúc là năm sau, y được tuyển cử vào vị trí Phó chủ tịch...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Lăng Tiếu – Quyển 18
Liệt Vĩnh nhẹ lắc lắc đầu nói: Quên đi, chuyện của người trẻ tuổi liền do bọn họ đi giải quyết đi! Hắn trên miệng là nói như vậy, nhưng mà trong lòng lại thầm nghĩ: Tiểu nha đầu này cũng là nên ăn một chút khổ cực rồi, nếu không sớm muộn phải ăn thiệt thòi đấy! Khi Liệt Như Ngọc lần nữa phát hiện ra Lăng Tiếu, hắn cư nhiên đã đến phía sau lưng nàng rồi. Lăng Tiếu kinh quát lên: Chớ cho rằng ngươi là nữ nhi của minh chủ thì muốn làm gì cũng được! Thuận theo thanh âm của hắn hạ xuống, Lăng Tiếu không chút khách khí ở...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Khi Đỗ Tu Nguyên dẫn đoàn người xuống núi, thì mặc dù sắc trời đã tối, nhưng vô số dân chúng vẫn còn tụ tập xem náo nhiệt. Chúng binh sĩ giơ cao ngọn đuốc, khiến đang đêm mà sáng ngỡ như ban ngày. Đêm nay tin tức Lâm đại nhân dùng pháo bắn ” Ngọc Đức Tiên Phường” sẽ truyền khắp nơi của Đại Hoa, tới lúc đó sẽ xuất hiện phản ứng gì không ai biết được, đám người Đỗ Tuy Nguyên đều thầm toát mồ hôi thay cho Lâm tướng quân, chỉ có hắn là cười đùa ha hả với mọi người, giống như hắn chẳng hề quan tâm tới chuyện gì. Tướng quân...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng