– Giúp như thế nào?
Hai mắt Mai Hiểu Lâm sáng lên.
– Tìm một nhà máy gia công thực phẩm, thu mua táo trong tay dân chúng. Cho dù giá cả thấp một chút vẫn còn tốt hơn là vứt bỏ. Có những nhà máy gia công thực phẩm không yêu cầu táo có độ ngọt cao. Tuy rằng hiện tại táo vẫn còn chưa chín nhưng chuẩn bị sớm thì vẫn hơn. Nếu Phó bí thư Mai có thể tìm được một nhà máy thu mua thực phẩm, vậy có thể nói là đã giải quyết một đại sự cho người dân.
Mai Hiểu Lâm suy nghĩ trong chốc lát, cao hứng cười nói:
– Đúng vậy, không thể chỉ luôn nghĩ tới đấu tranh chính trị, làm việc cho dân chúng mới là điều khó đối với người làm quan. Tuy nhiên dường như phương diện này không trong phạm vi quản lý của tôi.
Hạ Tưởng đáp:
– Phó bí thư Mai toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân, không chỉ hoàn thành chức trách công việc được giao mà còn lợi dụng các loại quan hệ để giải quyết vấn đề nguồn tiêu thụ táo huyện An, đáng được Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện mạnh mẽ khen ngợi!
– Đúng thế, đúng thế. Tôi lợi dụng quan hệ cá nhân của tôi, chỉ là vì giải quyết vấn đề đầu ra của nhà vườn, là chuyện tốt. Người khác có thể nói gì được tôi chứ?
Mai Hiểu Lâm nghĩ thông suốt, liền nói:
– Hơn nữa, nếu bọn họ muốn nói thì cứ để họ nói đi, có thể làm gì được tôi? Chẳng lẽ tôi làm việc tốt cũng phải chịu phê bình sao? Nếu thật sự vì vậy mà phê bình tôi, cùng lắm thì tôi mặc kệ.
Lại tái phát tật nói nhiều rồi. Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười cười:
– Phó bí thư Mai, về sau cố gắng bớt nói những câu cường điệu cuối cùng đi. Giữ lại trong lòng, tự mình biết là được, không cần thiết phải nói ra.
Mai Hiểu Lâm bất mãn lườm Hạ Tưởng:
– Không, tôi vẫn cứ nói. Ai không thích nghe thì thôi.
Cô còn hơi bĩu môi, khiến hình tượng Phó bí thư của cô hoàn toàn bị vứt bỏ không còn chút ngụy trang nào trước mặt Hạ Tưởng.
Thời gian trôi rất nhanh, đã tới tháng 7, bắt đầu thời kỳ hoàng kim của du lịch. Danh tiếng của bộ phim “Ngọa hổ tàng long” càng vang dội, bởi vậy cũng mang đến cho khu du lịch Tam Thạch một lượng khách du lịch rất khả quan. Khu du lịch Tam Thủy đầu tư một triệu tài chính nhưng hiệu quả không quá rõ ràng, hoàn toàn bị dòng suối từ trên núi xuống và mượn thế quảng cáo của khu du lịch Tam Thạch lấn át. Lãnh đạo Huyện ủy huyện Cảnh rất bất mãn, miễn chức Trưởng phòng Du lịch huyện ngay tại chỗ, đưa một Trưởng phòng mới trẻ trung hơn lên, ý đồ mở ra cửa khẩu đột phá mới, để chèn ép khu du lịch Tam Thạch.
Tin tức truyền tới huyện An. Khâu Tự Phong tìm Hạ Tưởng nói chuyện, đầu tiên là khẳng định công tác giai đoạn trước của hắn có hiệu quả rõ ràng, rất có thu hoạch, đồng thời còn uyển chuyển phê bình hắn, nói là phát triển kinh tế thì hết thảy lấy thu hút đầu tư là điều kiện tiên quyết. Nếu không có tài chính rót vào, sự phát triển của khu du lịch chỉ là cành cây không gốc, không phải là kế lâu dài.
Ngụ ý của y là muốn Hạ Tưởng kéo tài chính đến, mở rộng quy mô khu du lịch.
Mặc kệ có phải Khâu Tự Phong có ý định làm khó dễ hay không, Hạ Tưởng cũng đang có ý tưởng mở rộng quy mô, hơn nữa trên cơ bản hắn đã nghĩ rất kỹ. Hắn quyết định để Tiếu Giai phân một bộ phận tài chính đến đầu tư ở khu du lịch Tam Thạch. Bởi vì sau này xe ô tô riêng càng ngày càng nhiều, dân cư thành phố ra ngoài du lịch cũng sẽ ngày càng tăng, nếu hiện tại xây dựng khu du lịch Tam Thạch thành một khu du lịch lớn gồm cả thư giãn và ngắm cảnh, sau này khẳng định là sẽ rất thu hút khách du lịch.
Việc kinh doanh rau quả của Tiếu Giai đã phát triển tới ngưỡng, muốn tiến thêm về phía trước sẽ rất khó phát triển thêm, trừ khi muốn tiến công thị trường Bắc Kinh. Nhưng Hạ Tưởng lại không muốn để Tiếu Giai đi Bắc Kinh. Cô không ở trong phạm vi thế lực của hắn, hắn sẽ luôn luôn lo lắng. Hơn nữa ở Bắc Kinh vàng thau lẫn lộn, dù là đám Thái tử đảng hay đám nhà giàu mới nổi, khẳng định là sẽ có không ít kẻ yêu thích vẻ đẹp của Tiếu Giai. Nếu thật sự gặp phải chuyện đó thì cũng không dễ xử lý.
Hạ Tưởng đáp ứng nhưng hắn vẫn thông minh chỉ điểm ra:
– Vừa lúc Bí thư Lý cũng rất coi trọng việc phát triển du lịch huyện An. Ông ấy cũng tìm tôi nói là tốt nhất nên kéo đầu tư tới. Nếu cả Bí thư Lý và Chủ tịch huyện Khâu đều mạnh mẽ ủng hộ phát triển khu du lịch, tôi nhất định sẽ không phụ lòng hy vọng của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, tranh thủ làm ra thành tích lớn hơn nữa.
Hạ Tưởng nói vậy là có ý ngầm: Tôi kéo đầu tư tới không phải là kéo suông mà có thể coi là một phần chiến tích. Hơn nữa Bí thư Lý cũng đã chú ý chuyện này, anh là Chủ tịch huyện cũng không thể ăn mảnh, cuối cùng chiếm lấy công lao này làm của riêng.
Khâu Tự Phong cười ha hả:
– Chỉ cần có thể kéo đầu tư tới, trăm ngàn tính là công lao trăm ngàn, mấy triệu tính là công lao mấy triệu, đều ghi vào lý lịch của cậu.
Tuy việc dẫn nước suối từ trên núi xuống và dựa thế tuyên truyền đã được Khâu Tự Phong đưa ra khen ngợi ở hội nghị Ủy ban nhân dân nhưng Hạ Tưởng không quá tin tưởng Khâu Tự Phong, luôn có tâm lý đề phòng y. Cho nên, mỗi lần nói chuyện, hắn đều phải rào trước, chính là muốn y có một lời hứa hẹn. Hơn nữa trước đó hắn còn dùng di động ghi âm lại lời nói của y, chính là đề phòng lúc đó y thay đổi, không chịu thừa nhận.
Hạ Tưởng vội vàng cười khiêm tốn:
– Chỉ sợ với năng lực của tôi, kéo đến mấy triệu tài chính còn có chút chắc chắn, nếu nhiều hơn nữa sợ rằng không dám nói.
– Có bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu việc. Càng nhiều càng tốt. Không có nhiều mà có mấy triệu cũng được, ít nhất cũng có thể xây dựng thêm mấy điểm thắng cảnh cho khu du lịch.
Có vẻ như tâm tình Khâu Tự Phong khá tốt, y còn không quên cổ vũ Hạ Tưởng:
– Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ có thể kéo đầu tư tới huyện An, chẳng những chấn hưng khí thế của chúng ta mà còn có thể đề cao trên diện rộng hình tượng của khu du lịch. Thành bại chính là ở lúc này đây.
Khâu Tự Phong nói với vẻ tràn đầy tin tưởng. Nếu Hạ Tưởng không biết rằng lòng dạ của y rất sâu, chắc chắn sẽ cảm thấy sẽ rất có tiền đồ khi đi theo vị Chủ tịch huyện Khâu đầy lòng nhiệt tình này. Đáng tiếc là từ việc Mai Hiểu Lâm và Lệ Triều Sinh cãi nhau có thể thấy được, Khâu Tự Phong là một kẻ cực kỳ có nguyên tắc và vô cùng lạnh lùng. Mai Hiểu Lâm và y là cùng phe nhưng y vẫn có thể nhẫn nhịn không hề tỏ thái độ ủng hộ cô, chứng tỏ y rất có khả năng kiềm chế và tính kiên nhẫn, biết phân biệt nặng nhẹ, không vì chuyện nhỏ mà hỏng chuyện lớn.
Mặc kệ y có biết rõ sự việc Lệ Triều Sinh hay không, dù sao y cũng biết rõ một điều: Ở huyện An này, sự ủng hộ của Lệ Triều Sinh là mạnh mẽ hơn nhiều so với Mai Hiểu Lâm. Ý nghĩ chính trị của Mai Hiểu Lâm rất đơn giản, thủ đoạn chính trị nông cạn. Cô chỉ là xuống dưới này đánh bóng lý lịch, nếu muốn thật sự làm gì trong chính trị thì còn kém quá xa. Còn y, nếu muốn thi hành lý tưởng chính trị của mình tại huyện An thì không thể thiếu sự ủng hộ của Lệ Triều Sinh.
Đối diện với chính trị, có khi quan hệ hôn nhân cũng phải nhượng bộ, huống chi y và Mai Hiểu Lâm chỉ là ràng buộc lẫn nhau do hai gia tộc muốn tăng mạnh liên hệ, không hề có chút cơ sở tình cảm nào, mặc dù có khi hắn cũng hiểu rằng Mai Hiểu Lâm coi như rất khá, cưới cô cũng là một sự lựa chọn đáng giá thử một lần.
Hạ Tưởng trở lại phòng làm việc, nghĩ ngợi một lát rồi gọi điện thoại cho Tiếu Giai.
Hiện tại Tiếu Giai đã chiếm hơn một phần ba, gần đạt tới một nửa thị trường rau quả thành phố Yến, lãi ròng hàng năm gần ba triệu tệ. Tiếu Giai tính toán một chút, nếu chuyển đại bộ phận kinh doanh cho em trai Tiếu Côn của cô, tiếp tục tăng cường định mức kinh doanh thì có thể xuất ra năm triệu tệ đi đầu tư. Tuy nhiên cô không đủ tin tưởng vào tiềm năng của khu du lịch này, liền hỏi:
– Em tin tưởng ánh mắt của anh, nhưng em chưa bao giờ làm mảng du lịch, không biết có thể làm tốt hay không. Hơn nữa anh lại đang ở huyện An, nếu em ra mặt đầu tư chỉ sợ là không được tốt lắm. Anh không sợ bị bạn gái của anh phát hiện ra điều gì đó đấy chứ?
Hạ Tưởng cười ha hả:
– Anh là Phó chủ tịch huyện An, em là nhà đầu tư thành phố Yến. Chúng ta tiếp xúc với nhau quang minh chính đại, không sợ người khác nói này nói nọ.
Tiếu Giai không tin:
– Sao em nghe như anh có tính toán khác ấy. Nếu em đoán không nhầm thì khẳng định là anh đã sớm nghĩ xong biện pháp, đúng không?
Bị Tiếu Giai nói trúng tâm sự, Hạ Tưởng cũng không xấu hổ, cười nói:
– Kỳ thật anh cũng đã suy xét toàn diện, cho em tiếp xúc trực tiếp với Bí thư Lý, giao chiến tích thu hút đầu tư này cho Bí thư Lý, cũng tốt để ông ấy thuận lý thành chương lên làm Chủ tịch quận. Đương nhiên, anh còn có thể đứng sau lưng em đưa ra kế sách, đảm bảo em có thể kiếm được tiền.
– Em kiếm tiền còn không phải của anh sao?
Tiếu Giai bất mãn nói:
– Bí thư Lý có ấn tượng không tốt về em, em không muốn gặp ông ấy.
– Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại. Ấn tượng chẳng là gì cả. Đối diện với đầu tư, hết thảy đều phải nhượng bộ vì chính trị. Tin anh đi, Bí thư Lý cũng không phải người tính toán chi ly. Năm đó ông ấy có ấn tượng không tốt về em chính là lo lắng em quyến rũ anh, hủy tiền đồ của anh. Hiện tại em đã quyến rũ được anh rồi, tiền đồ của anh vẫn rất tốt, cho nên Bí thư Lý cũng yên tâm về em.
– Nói hươu nói vượn!
Tiếu Giai cười khanh khách không ngừng:
– Ai quyến rũ anh chứ? Là anh dậu đổ bìm leo, nhân cơ hội chiếm lấy em.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |