Có thể kinh động tới truyền thông cấp quốc gia khiến Thẩm Phục Minh vừa sợ vừa buồn bực. Vì đánh ngã Lưu Thế Hiên mà Lý Đinh Sơn cũng bỏ không ít sức lực. Hơn nữa làm cho Thẩm Phục Minh rất tức giận đó là Lý Đinh Sơn ngang nhiên uy hiếp y. Nếu y mà không thèm để ý đưa Lưu Hà ra thì tuy rằng vì vậy gây ấn tượng không tốt cho thành phố, nhưng nếu Nhật báo Tân Văn không ngừng đưa tin về Lưu Thế Hiên, ai dám đảm bảo không đào ra chỗ dựa của Lưu Thế Hiên?
Không thể coi nhẹ được. Bí thư Cao là Bí thư tỉnh ủy, ở tỉnh Yến này có thể nói là nói một không hai. Nhưng lên Bắc Kinh, nhất là bên truyền thông thì có bao người nể mặt cũng khó nói. Thẩm Phục Minh cũng biết sức ảnh hưởng của Báo chiều tỉnh Yến. Tuy không phải cơ quan ngôn luận của Tỉnh ủy nhưng số lượng phát hành là rất lớn. Ảnh hưởng của chuyện này là rất lớn, phải đề phòng.
Khi vào trụ sở Công an huyện, Thẩm Phục Minh nhìn thoáng qua Lưu Thế Hiên thì thấy mặt đối phương xám trắng lại, trông già đi rất nhiều. Nhớ đến mấy năm qua đối phương đã cho mình không ít lễ nên cũng có chút xúc động. Y liền quyết tâm phải cố gắng nói giúp Lưu Hà. Y lại nhìn Lý Đinh Sơn thì thấy Lý Đinh Sơn vẫn ra vẻ cung kính, không hoang mang khiến người ta không tìm được chút sai lầm nào cả. Thẩm Phục Minh có chút giật mình, trước đây y đúng là xem nhẹ Lý Đinh Sơn. Thẩm Phục Minh nghĩ Lý Đinh Sơn là một kẻ trí thức vậy mà cũng rất tàn nhẫn, rất khó đối phó.
Vương Quan Thanh đã sớm đứng ở cửa chờ đón Bí thư Thẩm. Mọi người vừa vào, Thẩm Phục Minh đi lên bắt tay y rồi như so sánh ra gì đó rồi nói:
– Chuyện lần trước Trưởng phòng Vương xử lý rất tốt, tài liệu báo lên rất chi tiết, tôi đã xem qua.
Bí thư Thẩm đã xem qua mà không tỏ thái độ tức là đã qua cửa. Vương Quan Thanh lúc này mới yên tâm, y vui vẻ nói:
– Chào mừng Bí thư Thẩm đến kiểm tra công việc.
Thẩm Phục Minh cắt ngang lời Vương Quan Thanh mà trực tiếp hỏi về vụ án:
– Hai người bị hại ở đâu, tôi muốn gặp mặt bọn họ. Huyện Bá xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi là Bí thư Thành ủy cũng đau lòng. Chẳng qua nghe nói vụ án có chút phức tạp, còn có thể là hiểu lầm nên tôi muốn gặp đương sự. Hơn nữa đó lại là con của đồng chí Lưu Thế Hiên mà không hỏi thì đúng là không thể nói nổi.
Câu này rõ ràng nghiêng về một bên. Đây là Thẩm Phục Minh quyết tâm ra mặt cho Lưu Thế Hiên. Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng nhìn nhau, hai người không khỏi thầm gật đầu. Trong mắt bọn họ đều lộ ra một tia muốn đấu với Thẩm Phục Minh tới cùng.
Đúng lúc này điện thoại di động của Đỗ Song Lâm đột nhiên vang lên. Đỗ Song Lâm sang bên nghe điện rồi lớn tiếng nói:
– Cái gì? Các anh là phóng viên của Báo chiều tỉnh Yến và Nhật Báo Tân Văn đã từ Thành phố Yến tới à? Không được, không được, bây giờ cơ quan công an còn chưa có kết luận cuối cùng nên tạm thời không tiện phỏng vấn. Cái gì, các người có thể đợi ở Huyện Bá? Vậy không tốt mấy, không được, các vị đến đây cũng không phí công thôi. Theo chỉ thị của lãnh đạo cấp trên thì trước khi vụ án xác minh rõ ràng thì không thể tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông.
Đỗ Song Lâm bỏ máy xuống rồi bất đắc dĩ nhìn Thẩm Phục Minh và Lý Đinh Sơn mà nói:
– Bí thư Thẩm, Bí thư Lý, dù sao tôi cũng đã nói như vậy, bọn họ nếu cứ đến thì tôi không có cách nào khác. Không thể nào đuổi phóng viên ra khỏi Huyện Bá mà? Vậy sẽ thành tin tức bùng nổ khắp đất nước.
Thẩm Phục Minh tức giận nói:
– Chuyện mới xảy ra hôm qua, hôm nay đã có tin truyền thông muốn phỏng vấn là ai lộ ra? Là ai muốn làm cho Huyện Bá, thậm chí thành phố Chương Trình mất mặt? Nếu để tôi điều tra ra là ai thì nhất định phải nghiêm túc xử lý.
Lý Đinh Sơn cũng rất đĩnh đạc nói:
– Trưởng ban Đỗ, anh nghe thấy chỉ thị của Bí thư Thẩm rồi chứ? Sau đây anh nhất định phải điều tra ra là ai để lộ tin rồi báo cáo với tôi. Tôi muốn xem ai gây phiền phức cho sự phát triển của Huyện Bá như vậy.
Lưu Thế Hiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lý Đinh Sơn đây là làm khỏe quá nên thành ra bị hại. Lưu Thế Hiên liếc nhìn Vương Quan Thanh thì thấy đối phương rất bình tĩnh thì yên tâm. Y nghĩ thầm rằng không thuyết phục được Dương Bối phản cung thì có Bí thư Thẩm tham gia cũng khiến Lý Đinh Sơn ngại mà không muốn làm lớn chuyện phải không? Bây giờ thằng Lý Đinh Sơn đã chọc giận Bí thư Thẩm như vậy, xem hắn còn dám chống đối tiếp không?
Vương Quan Thanh thấy thời cơ đã tới, Bí thư Thẩm tức giận thì nhất định cần có người giúp ngài xả giận nên vội vàng nháy mắt ra hiệu với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống hiểu ý liền vội vàng đi lên kính chào:
– Đội trưởng trung đội số 2 Công an huyện – Triệu Quốc Đống kính chào Bí thư Thẩm, xin chỉ thị của Bí thư Thẩm.
Thẩm Phục Minh có chút buồn bực, một thằng trung đội trưởng nhỏ nhoi của Công an huyện mà dám nhảy ra ư, ai gọi hắn chứ? Thẩm Phục Minh đang định xua tay yêu cầu Triệu Quốc Đống sang bên thì trong đầu đột nhiên lóe lên. Triệu Quốc Đống? Chẳng lẽ là thằng cảnh sát lắm mồm lần trước xung đột với Liên Nhược Hạm.
– Triệu Quốc Đống.
Thẩm Phục Minh vừa nãy vốn rất tức Lý Đinh Sơn, bây giờ ngọn lửa này sôi lên. Đột nhiên nhảy ra thằng Triệu Quốc Đống khiến thần kinh y bị kích thích, làm y gần như muốn nổi điên lên. Chẳng qua nhiều năm làm quan khiến y cũng có tính nhẫn nại cao. Thẩm Phục Minh cố nhịn cơn giận mà nói:
– Cậu là trung đội trưởng? Lên chức từ bao giờ?
– Báo cáo Bí thư Thẩm, tôi mới lên chức không lâu, chính là 10 ngày trước.
Triệu Quốc Đống đứng thẳng trước mặt Bí thư Thẩm, mặt y đỏ bừng vì hưng phấn.
Thẩm Phục Minh có ưu điểm lớn nhất là nhớ kinh người, việc lớn việc nhỏ đều có thể nhớ. Hơn nữa việc của Liên Nhược Hạm thì đâu phải việc nhỏ, y nhớ rõ mọi chi tiết. Không cần tính thì y cũng biết Triệu Quốc Đống thuận lợi lên chức là sau khi mình gọi điện cho Công an Huyện Bá. Nói như vậy tên Vương Quan Thanh kia chẳng những gây họa cho mình, còn không hề do dự tát vào mặt mình.
Thẩm Phục Minh tức giận thiếu chút nữa điên lên. Có nhiều người như vậy nên không thể mất mặt của một Bí thư Thành ủy mà hỏi Vương Quan Thanh sao lại đề bạt loại người này. Dù sao đề bạt trung đội trưởng trong Công an huyện thì có cấp bậc quá thấp, ngay cả Bí thư huyện ủy cũng không quan tâm tới nhân vật nhỏ như vậy. Nếu y là Bí thư Thành ủy mà tự mình hỏi không phải là hạ thấp thân phận sao? Nhưng nếu nuốt cơn giận này thì rất khó chịu. Thẩm Phục Minh hừ một tiếng rồi nói với Vương Quan Thanh:
– Trưởng phòng Vương đúng là có ánh mắt, giỏi đề bạt nhân tài, đúng là sáng mắt.
Vương Quan Thanh còn nghĩ Thẩm Phục Minh khen mình nên vội vàng ngửa mặt lên nói:
– Bí thư Thẩm quá khen, tôi không dám nhận.
Thư ký Trương theo Thẩm Phục Minh nhiều năm, y giật mình vì biết Thẩm Phục Minh sắp nổi điên lên. Chuyện của Lưu Thế Hiên ít nhiều cũng hiểu tính cách của Thẩm Phục Minh, thấy vẻ mặt của Thẩm Phục Minh không đúng thì y không rõ sao Triệu Quốc Đống lại chọc giận Bí thư Thẩm. Trong lòng y rất buồn bực và muốn chửi người. Hôm nay từ đầu đến giờ đã không thuận lợi, khắp nơi bị thằng Lý Đinh Sơn áp chế quá độc. Hơn nữa còn cả thằng Hạ Tưởng nữa, hai thằng này không biết chừng giấu một đòn hiểm nào đó và muốn cho mình vào chỗ chết.
Hạ Tưởng thấy vẻ mặt Thư ký Trương khó hiểu liền nhỏ giọng nhắc một chút:
– Trưởng phòng Vương cũng thật lạ, bố trí ai không bố trí, lại bố trí Triệu Quốc Đống, không phải cố ý làm Bí thư Thẩm tức sao? Thư ký Trương, anh có lẽ quên Triệu Quốc Đống là ai. Đó là kẻ lần trước tùy tiện nói chuyện trong vụ án của Liên Nhược Hạm, làm mất hình ảnh của cơ quan công an. Điều này cũng làm Bí thư Thẩm có ấn tượng không tốt.
Thư ký Trương nghe xong thì thầm mắng thằng Vương Quan Thanh ngu như lợn, khiến người mà Bí thư Thẩm phản cảm đi ra, chỉ số thông minh còn thấp hơn lợn. Ngay sau đó y cũng mắng Lưu Thế Hiên một trận. Bố trí mẹ gì mà không khôn khéo, đám nông dân lúc trước chưa tính, Vương Quan Thanh tốt xấu cũng làm việc nhiều năm trong cơ quan công an sao lại ngu như vậy?
Khiến y càng không nghĩ đến chính là hành động sau đó của Triệu Quốc Đống làm mọi người mở rộng tầm mắt. Chỉ thấy Triệu Quốc Đống lấy ra một phong bì trong túi ra, dùng hai tay cẩn thận đưa tới trước mặt cho Thẩm Phục Minh rồi nói:
– Bí thư Thẩm, tôi có tình hình quan trọng muốn báo cáo. Mời Bí thư Thẩm xem qua.
Thẩm Phục Minh vốn đang định nổi nóng nhưng không tìm thấy lý do. Y đưa tay cầm lấy phong bì rồi mở ra xem bên trong có tài liệu gì. Y chỉ thấy bên trong có mấy bức ảnh. Y nhìn thấy liền tái mặt rồi quay đầu lại nhìn Lý Đinh Sơn và Vương Toàn Hữu:
– Bí thư Lý, Bí thư Vương lại đây xem.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |