Quan Trường - Quyển 2

Phần 23

Thẩm Phục Minh lưu lại Bí thư đảng ủy Cục Công an Vương Đại Hải, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lãnh Tá, Lý Mộng Xuyên và Dương Phàm là có ý gì thì không cần nói cũng biết. Mặt Lưu Thế Hiên xám xanh lại gần như không thể đứng vững. Y định nói gì đó nhưng Dương Phàm đã nháy mắt ra hiệu hai nhân viên Ủy ban kỷ luật đến đỡ Lưu Thế Hiên sang bên.

Lưu Thế Hiên rất không cam tâm. Lần này y đã bỏ một phần ba tiền tích lũy để đổi lấy bình yên cho Lưu Hà, dùng để giữ chức cho mình còn không đủ sao? Chẳng lẽ Bí thư Thẩm còn muốn lấy hết của y? Y đúng là muốn lớn tiếng nói Thẩm Phục Minh mày muốn lấy hết thì mới đảm bảo người nhà ông an toàn phải không?

Chỉ là Thẩm Phục Minh sẽ không cho y cơ hội nói loạn.

Bên trong thảo luận gì thì mọi người bên ngoài không rõ. Chỉ là không đầy 10 phút đã có quyết định. Do Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố Lãnh Tá tuyên bố quyết định của Thành ủy. Thường vụ huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực Huyện Bá – Lưu Thế Hiên có lối sống suy thoái, dung túng con trai Lưu Hà vơ vét của cải phi pháp, ảnh hưởng rất xấu. Thành ủy thành phố Chương Trình quyết định miễn chức thường vụ huyện ủy của Lưu Thế Hiên, đề nghị Hội đồng nhân dân Huyện Bá cách chức Phó chủ tịch thường trực của y.

Về phần vụ án của Lưu Hà thì không đề cập tới, nhưng người sáng suốt đều hiểu rõ Thẩm Phục Minh đã thu tay lại. Nếu Lưu Thế Hiên đã bị đá sang bên, Lưu Hà sống hay chết càng không liên quan tới Thẩm Phục Minh.

Thẩm Phục Minh đến nhanh mà đi cũng nhanh. Y không ăn cơm trưa mà vội vàng về thành phố Chương Trình. Khi y đi, trong tay còn cầm chặt tập tài liệu, chỉ có Thư ký Trương mới nghe thấy Thẩm Phục Minh nói:

– Lưu Thế Hiên, mày giỏi, mày độc. Muốn uy hiếp tao ư? Cẩn thận đó.

Thư ký Trương lần đầu thấy Thẩm Phục Minh nghiến răng nghiến lợi như vậy thì không khỏi run lên. Đồng thời y cũng quyết định xuống Huyện Bá làm việc phải khiêm tốn làm người, không được xung đột với Lý Đinh Sơn, không được làm quân tốt thí cho Thẩm Phục Minh. Ngoan ngoãn ở Huyện Bá hai năm, không mong công lao nhưng đừng thất bại là được.

Lý Đinh Sơn không thể trêu vào, còn cả tên thư ký Hạ Tưởng kia cũng là nhân vật không dễ đối phó. Nếu như cuối cùng đao súng gặp nhau thì Thẩm Phục Minh nhất định sẽ thí xe giữ tướng. Lưu Thế Hiên bị Thẩm Phục Minh không chút lưu tình vứt sang bên đã nói rõ vấn đề. Thư ký Trương thầm quyết tâm không thể đặt số mạng của mình vào cơn vui hay buồn của người khác.

Đương nhiên thay đổi trong lòng Thư ký Trương thì Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn đều không thể biết. Cho dù bọn họ biết thì chuyện đánh ngã Lưu Thế Hiên đã có nhiều thu hoạch ngoài ý muốn, suy nghĩ của Thư ký Trương chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn đều không có cảm giác gì nhiều. Cho dù sau lưng Thư ký Trương có Thẩm Phục Minh làm chỗ dựa, nhưng y tới Huyện Bá nếu không phối hợp công tác thì rất dễ mất quyền lực.

Chuyện không đầy nửa tiếng đã truyền khắp trụ sở Huyện ủy, không đầy một tiếng đã truyền khắp thị trấn. Không có nhà ai đốt pháo nhưng lại có người gióng trống khua chiêng.

Lưu Thế Hiên ngã xuống, Vương Quan Thanh mất chức. Vương Toàn Hữu vỗ vai Hạ Tưởng mà cười nói:

– Rất được, Tiểu Hạ được, cậu rất được.

Dương Phàm cũng cười nói:

– Cuối cùng cũng làm được một việc. Hai người có thấy khi Bí thư Thẩm đi mà trên mặt vẫn rất khó coi.

Vương Toàn Hữu nhìn quanh không thấy có ai liền nhỏ giọng nói:

– Ông đưa tài liệu gì tới vậy? Bên trên là thật thì Lưu Thế Hiên tuyệt đối không chạy được, ít nhất cũng phải tám, mười năm tù.

Hôm qua khi Trương Thục Anh tới đã liên hệ với Hạ Tưởng. Làm Hạ Tưởng không ngờ đó là Trương Thục Anh nhìn như không có suy nghĩ lại nắm trong tay tài liệu về Lưu Thế Hiên, hơn nữa số lượng còn không ít. Hơn nữa câu nói của Trương Thục Anh làm cho Hạ Tưởng phải than thở. Đó là bảo Hạ Tưởng kiên định với quy luật quan trường, chính là không được coi nhẹ bất cứ ai, dù là người không đội trời chung, dù là người ngay mặt gây thù với hắn.

Có câu nói không thể khi dễ người thành thật, thành thật nếu một khi chấp nhận thà làm ngọc vỡ hơn ngói lành, hơn nữa luôn phải đề phòng người đâm sau lưng.

Trương Thục Anh lúc ấy cầm tay Trương Tín Dĩnh mà nói với Hạ Tưởng:

– Lưu Thế Hiên tự cho mình là thông minh tuyệt đỉnh, tôi vốn là muốn uy hiếp y và hợp tác với y để lấy nhiều chỗ tốt hơn. Nhưng bây giờ không cần nữa, Lưu Hà thật quá đáng, tôi muốn y thân bại danh liệt.

Trương Tín Dĩnh còn nói một câu làm Hạ Tưởng thiếu chút nữa đổ mồ hôi:

– Hạ Tưởng, tôi cũng không sợ nói cho anh là vì sao mình ghét Lưu Hà như vậy còn là bạn thân với Dương Bối, còn qua lại với Lưu Hà. Đó là vì tôi đang thầm thu thập tài liệu của Lưu Hà, tìm ra thủ đoạn kiếm tiền phi pháp của y. Tin trong tài liệu có liên quan tới Lưu Hà thì hơn nửa do tôi cung cấp.

Hạ Tưởng nhìn Trương Tín Dĩnh, hắn cho rằng cô xử sự rất ngốc. Nhưng không ngờ Trương Tín Dĩnh lại làm như vậy, khiến người ta cảm thấy người có vẻ không có chút tâm tư cũng có thể âm thầm thu thập tài liệu về Lưu Hà. Nghĩ cũng đúng, Lưu Hà có việc sẽ không giấu Trương Tín Dĩnh. Y nhất định cho rằng Trương Tín Dĩnh là cô gái ngực to đầu óc ngu ngốc.

Hạ Tưởng từ đây cũng có một bài học nho nhỏ. Chính là một người luôn bình thường trước mặt hắn thì càng phức tập, càng khó có thể suy xét. Vẻ bề ngoài chính là muốn cho người khác biết mà thôi, còn trong lòng người đó nghĩ như thế nào thì trừ khi là người thực sự hiểu y, còn đâu không thể nào hiểu được.

May cho hắn là quan hệ với Trương Thục Anh từ trước đến giờ tuy không tốt nhưng tuyệt đối không thể nói là xấu. Tuy cũng có xung đột với Trương Tín Dĩnh nhưng vẫn có thể chung sống hòa bình.

Có tài liệu của Trương Thục Anh, lại có tài liệu Vương Toàn Hữu và Dương Phàm thu thập được, hơn nữa còn bóng gió nói ra Lưu Thế Hiên. Đây đều là cố gắng làm mờ mịt để Thẩm Phục Minh biết là Lưu Thế Hiên, nhưng lại nghĩ rằng Ủy ban kỷ luật Huyện Bá không tra ra ai là lãnh đạo Thành ủy đứng sau Lưu Thế Hiên. Kể từ đó Thẩm Phục Minh vì tự bảo vệ mình đành phải chặt đứt Lưu Thế Hiên.

Hạ Tưởng là người đứng sau giật dây chuyện này che giấu quá sâu, không hề lộ mặt, không khiến Thẩm Phục Minh nghi ngờ gì về hắn. Nếu Thẩm Phục Minh biết hắn là người dàn dựng tất cả thì sau việc này tuyệt đối sẽ phải tính sổ, không bỏ qua cho Hạ Tưởng. Nói đùa, thư ký của Bí thư huyện ủy đùa giỡn Bí thư Thành ủy mà lộ ra, dù là ai cũng không thể chịu được cơn nhục nhã trong lòng.

Đúng như Hạ Tưởng suy nghĩ, Thẩm Phục Minh tuy rằng vội vàng rời khỏi Huyện Bá nhưng Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố Chương Trình – Lãnh Tá đã ở lại, đại biểu Thành ủy điều tra vụ án Lưu Thế Hiên. Lưu Thế Hiên tự biết thế đã mất nên đưa ra điều kiện trao đổi. Y cố gắng nhờ chữa tay phải cho Lưu Hà. Y chấp nhận phối hợp với cơ quan điều tra.

Lãnh Tá đã đồng ý.

Cuối cùng Huyện ủy Huyện Bá quyết định do Trịnh Khiêm và Dương Phàm ra mặt phối hợp với công việc của Lãnh Tá ở Huyện Bá. Trịnh Khiêm khi biết Thẩm Phục Minh thấy ảnh chụp hiện trường vụ lần trước liền lập tức cách chức Vương Quan Thanh thì sợ đến độ đổ mồ hôi. Chờ khi y thấy Hạ Tưởng vào thì như thấy người thân mà chủ động đưa tay bắt tay Hạ Tưởng rồi kích động nói:

– Thư ký Hạ vất vả rồi, rất cảm ơn.

Điều này khiến tất cả mọi người đều suýt nữa rớt cả mắt ra ngoài.

Hạ Tưởng vốn không muốn có tiếp xúc gì với Dương Bối nữa, nhưng hắn được Lý Đinh Sơn nhờ vả nên phải thay mặt Lý Đinh Sơn an ủi Dương Bối và Trương Tín Dĩnh. Vì thế hắn không thể tránh né là phải gặp Dương Bối. Liên Nhược Hạm cũng khuyên hắn:

– Thực ra Dương Bối cũng là một cô gái đáng thương. Có một người mẹ như vậy, hơn nữa tính cách lại yếu đuối, làm ra nhiều chuyện mình không muốn nên có thể tha thứ. Anh không nên làm khó cô ấy.

– Tôi không làm khó cô ấy, chỉ là cảm thấy không có gì để nói với cô ấy.

Hạ Tưởng thực ra cũng không nói đến việc tha thứ cho Dương Bối, nhưng cũng không làm khó cô. Theo hắn thấy giữa mình và Dương Bối không có chút liên quan nào nữa, lời cần nói đã nói:

– Đúng, chuyện của tôi và Dương Bối thì sao cô lại biết được?

Liên Nhược Hạm không ngờ lại cười hì hì đầy tinh nghịch:

– Rất đơn giản, tôi gọi một cuộc điện hỏi sơ yếu lý lịch của anh là ra ngay mà. Tôi còn tưởng rằng anh đã làm rất nhiều việc. Nhưng ai ngờ anh mới tốt nghiệp đại học một năm rất bình thường. Tôi rất khó hiểu sao anh nhìn không giống người xấu mà lại làm việc âm hiểm như vậy?

Hạ Tưởng có tác dụng quan trọng như thế nào thì Liên Nhược Hạm tuy không quá rõ, nhưng cô đứng ngoài nên tỉnh táo hơn, cũng có thể đoán được một phần khá lớn, ít ra cô có thể từ chuyện này mà đoán ra bóng dáng của Hạ Tưởng trốn phía sau.

Đối với từ “âm hiểm” mà Liên Nhược Hạm nói, Hạ Tưởng liền ra vẻ được khen ngợi:

– Không phải tôi âm hiểm mà là do bọn họ quá giả dối. Đúng là như vậy nên thủ đoạn của bọn họ không thể thấy được ánh mặt trời, cho nên tôi cũng chỉ dùng một vài thủ đoạn không lộ ra ngoài đối phó với bọn họ. Không phải tôi âm hiểm chỉ là đối thủ quá kém mà thôi.

Hạ Tưởng ra vẻ đau lòng làm Liên Nhược Hạm cười phá lên:

– Chưa thấy ai làm chuyện xấu như anh lại không áy náy, còn đổ tội cho đối phương. Không ngờ anh lại mặt dày đến mức như vậy.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 10/08/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Quan Trường – Quyển 2
Phần 23 Thẩm Phục Minh lưu lại Bí thư đảng ủy Cục Công an Vương Đại Hải, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lãnh Tá, Lý Mộng Xuyên và Dương Phàm là có ý gì thì không cần nói cũng biết. Mặt Lưu Thế Hiên xám xanh lại gần như không thể đứng vững. Y định nói gì đó nhưng Dương Phàm đã nháy mắt ra hiệu hai nhân viên Ủy ban kỷ luật đến đỡ Lưu Thế Hiên sang bên. Lưu Thế Hiên rất không cam tâm. Lần này y đã bỏ một phần ba tiền tích lũy để đổi lấy bình yên cho Lưu Hà, dùng để giữ chức cho mình còn không đủ sao? Chẳng lẽ Bí...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Vĩnh Hằng – Quyển 15
Phần 23 Giờ khắc này, ở trong cửa ải thứ ba mươi chín này, bóng nữ tử cuối cùng xuất hiện không nhìn thấy được mặt, chỉ có thể nhìn đến đường viền, chính là... Mị Hậu! Sự xuất hiện của nàng, nhất thời khiến cho toàn thân Bạch Tiểu Thuần ở đây chấn động mãnh liệt. Cho dù đã nuốt vào đan chia tay, lại cũng không áp chế nổi quá lâu. Mắt thấy sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến hóa, đồng tử giữa không trung nhất thời kích động. Trong mắt của hắn lộ ra vẻ chờ mong mãnh liệt. Nơi này là cửa ải hắn chờ đợi rất lâu. Hắn tin tưởng, lần này nhất định có...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Quan Trường – Quyển 7
Phần 23 Hai chọi một, vấn đề này mới chính là tiêu điểm để trong lòng Phó Bá Cử cực kỳ căm tức. Khâu gia và Mai gia âm thầm liên kết với nhau thì không nói làm gì, lúc vừa rồi tuy rằng Khâu Nhân Lễ và Mai Thái Bình không giao lưu ánh mắt gì với nhau nhưng lời mà Khâu Nhân Lễ vừa thốt lên đã biểu lộ lập trường cùng đứng chung một chỗ với Mai gia. Chỉ riêng việc ông ta bảo vệ Hạ Tưởng là đã khiến cho Phó Bá Cử phải tức giận, hơn nữa, đứng ở trên khía cạnh khác mà nói thì bởi vì bảo vệ Hạ Tưởng mà không ngờ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng