Quan Trường - Quyển 2

Phần 93

– Sao lại thế chứ?

Hạ Tưởng cố ý hòa hảo với Nghiêm Tiểu Thì. Nhìn cô thấy tuổi không lớn, có lẽ chỉ 24, 25 tuổi, chỉ ít tuổi hơn Phạm Tranh một chút nhưng lại có cảm giác thành thục, chín chắn hơn, bởi vậy hắn cố ý thử phản ứng của cô.

– Bạn gái của anh trẻ tuổi hơn tôi, xinh đẹp hơn tôi, hơn nữa cũng lợi hại hơn tôi. Tôi không dám để cô ấy giận đâu.

Nghiêm Tiểu Thì vỗ vỗ ngực, như thể bị giật mình sợ hãi:

– Vừa rồi có một quý ông muốn mời cô ấy khiêu vũ, bị cô ấy từ chối không chút khách khí, làm người ta sượng mặt ngay tại chỗ, thật sự là rất cá tính.

Nghiêm Tiểu Thì nói vậy không hiểu là tán thưởng hay là châm chọc. Cử chỉ của cô rất tự nhiên, thoải mái, làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu. Hạ Tưởng nghĩ thầm con gái phương Bắc và phương Nam quả nhiên là khác nhau rất lớn. Con gái phương Nam uyển chuyển, kín đáo, giỏi về tâm kế, nhưng dịu dàng có thừa mà phóng khoáng thì không đủ. Con gái phương Bắc thì đầy hào khí, từ trong cốt tủy đã có tính kích động, nhất là Liên Nhược Hạm là người Bắc Kinh, dưới chân thiên tử, lại xuất thân từ thế gia, có chút ngạo khí và tùy hứng là không thể tránh được.

So với sự ngạo mạn và cao cao tại thượng không thèm để ý tới ai của Sử Khiết, Liên Nhược Hạm dù tùy hứng nhưng vẫn có nguyên tắc, cũng không ỷ thế hiếp người, theo Hạ Tưởng thấy thì như vậy vẫn coi như là tốt tính hiếm có.

– Bình thường cô ấy cũng rất tốt, chỉ có điều đôi khi hơi tùy hứng. Tuy nhiên sẽ tuyệt đối không cố tình gây sự, lại càng không chủ động trêu chọc người khác. Quý ông vừa rồi bị cô ấy làm cho sượng mặt chắc hẳn là vì giằng co với cô ấy mãi không để yên nên mới khiến cô ấy tức giận.

Mặc kệ thái độ của Nghiêm Tiểu Thì thế nào, Hạ Tưởng vẫn rất nghiêm túc bảo vệ cho Liên Nhược Hạm.

Nghiêm Tiểu Thì tán thưởng:

– Phó chủ nhiệm Hạ tốt với bạn gái thật, quả là khiến người ta hâm mộ. Đúng là quý ông vừa rồi cũng hơi quá mức.

– Không đánh gãy hai cái răng cửa của hắn đã là tiện nghi cho hắn lắm rồi!

Nghiêm Tiểu Thì còn chưa dứt lời, giọng của Liên Nhược Hạm đã đột nhiên vang lên từ phía sau. Tiếp đó Liên Nhược Hạm bước tới, rất tự nhiên khoác tay Hạ Tưởng:

– Hay là anh ra giúp em bớt giận đi?

Hạ Tưởng không thèm để ý tới câu nói này của Liên Nhược Hạm, chỉ giới thiệu Phạm Tranh và Nghiêm Tiểu Thì cho cô làm quen. Phạm Tranh không có phản ứng quá lớn đối với vẻ đẹp của Liên Nhược Hạm, nhưng lại cảm thấy rất tò mò về thân phận của cô:

– Hóa ra cô chính là Tổng giám đốc Liên của Tập đoàn Viễn Cảnh. Thất lễ! Phó chủ nhiệm Hạ thủ đoạn thật là cao, đường đường Tổng giám đốc Liên của Tập đoàn Viễn Cảnh không ngờ cũng là bạn gái của anh, thật sự khiến tôi quá ngạc nhiên. Điều này càng khiến tôi thêm tin tưởng, cái nhìn của tôi về Phó chủ nhiệm Hạ là chính xác.

– Cái nhìn gì cơ?

Nghiêm Tiểu Thì tò mò hỏi.

– Phó chủ nhiệm Hạ là người tâm phúc bậc nhất của Thị trưởng Trần.

Phạm Tranh đúng là nghĩ gì nói nấy, không hề suy tính gì đã nói ra luôn. Đột nhiên y sửng sốt, như thể nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt cảnh giác hỏi:

– Khi Phó chủ tịch tỉnh Cao đi thị sát công viên Rừng Rậm, có phải là đi cùng với Phó chủ nhiệm Hạ và Tổng giám đốc Liên không?

Hạ Tưởng cười thầm, Phạm Tranh thật là ngớ ngẩn, nửa ngày trời mới nhớ tới vấn đề mấu chốt như vậy. Đầu óc gã này không hiểu có bình thường nữa không?

Liên Nhược Hạm khó hiểu nhìn Hạ Tưởng, rất thông minh không hề trả lời. Hạ Tưởng gật đầu:

– Đúng vậy, tôi và Nhược Hạm cùng nhau đi với Phó chủ tịch tỉnh Cao. Toàn bộ quá trình thị sát rất thuận lợi, cũng không có phát sinh chuyện gì không thoải mái cả.

Phạm Tranh nhấp nháy mắt:

– Sao có thể như vậy?

Chẳng lẽ còn muốn giáp mặt hỏi rõ ràng sao? Có một số việc chỉ cần điểm tới một chút là thôi, mọi người coi như không phát sinh chuyện gì là được. Phạm Tranh đúng là quá ngốc! Hạ Tưởng thật sự hết chỗ nói, thầm nghĩ sao Cao Kiến Viễn lại lựa chọn gã này cùng làm ăn chứ? Ngu xuẩn hại chết người nha!

Tuy nhiên cũng tốt, có một nhân vật như Phạm Tranh dính líu vào đây, Cao Kiến Viễn muốn không bị nắm lấy nhược điểm cũng khó. Hạ Tưởng giơ chén rượu:

– Ông em Phạm, có một số việc đã qua liền xong, không cần nhắc lại. Cụng ly vì sự quen biết hôm nay và hợp tác sau này của chúng ta!

Những lời này cuối cùng cũng khiến Phạm Tranh tỉnh táo lại. Y chạm cốc với Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm, hơi hạ thấp thái độ nói:

– Về sau xin Phó chủ nhiệm Hạ hỗ trợ nhiều hơn, xin Tổng giám đốc Liên chiếu cố nhiều hơn.

Nghiêm Tiểu Thì không nói gì, mở to đôi mắt nhìn Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm đi tới đi lui giữa đám người, bộ dạng có vẻ hơi suy tư.

Tiệc rượu tiến hành được một nửa, Cao Kiến Viễn mới rút thời gian tới nói chuyện với Hạ Tưởng. Nói là nói chuyện với Hạ Tưởng nhưng kỳ thật là cố tình tới nói chuyện với Liên Nhược Hạm. Liên Nhược Hạm ngồi bên cạnh, giả vờ không nghe thấy lời nói của Cao Kiến Viễn. Cho dù là Cao Kiến Viễn hỏi cô thì cô cũng chỉ lắc đầu không nói, giơ tay chỉ Hạ Tưởng, ý là để Hạ Tưởng trả lời thay cô.

Cao Kiến Viễn oán giận trong lòng nhưng lại không có cách nào, vừa ghen tị với Hạ Tưởng lại vừa phải giữ hình ảnh tốt đẹp của con người phong độ nên vẫn phải gượng duy trì vẻ tươi cười. Nói chuyện với Hạ Tưởng chừng nửa giờ mà mệt như thể chạy việt dã vậy. Phạm Tranh cũng thức thời không nói tới chuyện Tiểu Vương Trang, tuy nhiên vẫn thì thầm vài câu với Cao Kiến Viễn. Cao Kiến Viễn nghe xong gật đầu, liền nói một câu không đầu không đuôi:

– Tôi và Phó chủ nhiệm Hạ cũng coi như hữu duyên, đã gặp nhau năm lần bảy lượt, hơn nữa con mắt thẩm mỹ của tôi và Phó chủ nhiệm Hạ cũng giống nhau, điểm hợp nhau đúng là không phải ít. Tôi nghĩ Phó chủ nhiệm Hạ sẽ không từ chối, đúng không?

Cao Kiến Viễn biết lai lịch của Liên Nhược Hạm cho nên không ăn nói mạnh miệng trước mặt Hạ Tưởng. Hạ Tưởng thấy Cao Kiến Viễn ngầm đồng ý với bố trí của Phạm Tranh, lập tức đánh giá thấp một bậc về phong độ con người và ánh mắt làm ăn của y. Mặc kệ Cao Kiến Viễn ngụy trang thế nào, ra vẻ khiêm tốn thế nào, y vẫn là con trai của Cao Thành Tùng, muốn kiếm tiền liền cho rằng chỉ cần có quyền là sẽ có tiền, giao dịch quyền tiền là dễ dàng nhất, cũng kiếm tiền nhanh nhất. Y không có lòng kiên nhẫn, cũng không có năng lực làm việc theo quy luật của thị trường.

Có thể nói, đây là ưu thế kinh doanh trời cho (thực ra là của cha ông cho) của đám Thái Tử đảng. Tuy nhiên trong con mắt Hạ Tưởng thì đây cũng chính là khuyết điểm lớn nhất của chúng.

Hạ Tưởng bắt tay với Cao Kiến Viễn:

– Siêu thị Giai Gia là lần thứ nhất chúng ta hợp tác khoái trá. Hiện tại chưa biết có thể hợp tác với nhau lần thứ hai hay không nhưng có thể bắt tay với Cao công tử đầy phong độ thế này chính là vinh hạnh của tôi.

Cao Kiến Viễn cũng không kém nhiệt tình:

– Phó chủ nhiệm Hạ có rất nhiều điều khiến tôi hâm mộ. Thật tâm mà nói, kỳ thật tôi và Phạm Tranh đều không bằng cậu. Dù sao hai người chúng tôi đều có xuất thân, cậu thì không hề có, đi từng bước tới hôm nay đều hoàn toàn dựa vào cố gắng của bản thân, rất không dễ dàng, rất không đơn giản!

Hạ Tưởng không biết Cao Kiến Viễn nói tới xuất thân ở đây là vô tình hay là cố ý khoe thân phận của y. Liên Nhược Hạm thì rất bất mãn nói:

– Xuất thân tốt không chắc đã có tương lai tốt đẹp sau này. Tôi biết rất nhiều công tử, tiểu thư con ông cháu cha có xuất thân rất tốt nhưng hiện tại đều sống dở chết dở, không ra người nữa.

Cao Kiến Viễn kinh hãi:

– Làm sao vậy?

– Hoặc là gặp phải nhân vật lợi hại hơn, bị xử lý rất thảm, hoặc là hút thuốc phiện, cho đến khi chỉ còn chút hơi tàn…

Liên Nhược Hạm vẻ mặt khinh thường. Sự trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô khiến cô cao quý như trăng sáng giữa bầu trời:

– Mặc kệ là xuất thân thế nào cũng không thể tự cho mình là luôn luôn đúng. Cho dù là gia tộc, công ty lớn thế nào cũng không thể kế thừa tới quá ba đời. Ở Mỹ, công ty có thể rơi vào tay thế hệ thứ hai đã ít, đến thế hệ thứ ba lại càng ít hơn, cho nên không ai đáng tin hết, chỉ có thể dựa vào bản thân mới là đáng tin nhất.

Cao Kiến Viễn gật đầu đồng ý, vẻ mặt như thể thật sự suy tư. Phạm Tranh thì không tỏ vẻ gì, tuy nhiên ánh mắt lộ ra thần sắc không cho là đúng. Nghiêm Tiểu Thì thì thoáng có ý cười trong mắt, không mất cơ hội chen vào một câu:

– Tổng giám đốc Liên kiến thức phi phàm, khiến người ta bội phục.

Liên Nhược Hạm không nói tiếp mà khẽ cúi xuống nói nhỏ vào tai Hạ Tưởng:

– Gã đàn ông mặc áo xám ở chính giữa cửa kia là kẻ cứ quấn lấy và bị em đuổi đi đó. Anh giúp em xử lý hắn một chút, được không?

Kỳ thật Liên Nhược Hạm chỉ tùy tiện nói vậy. Cô biết Hạ Tưởng không phải loại học sinh, sinh viên dễ kích động, sẽ không dễ dàng trêu cợt người khác, cũng không phải hơi động một tí là đánh nhau. Không ngờ Hạ Tưởng thoáng nhìn tới đó liền gật đầu đồng ý:

– Không thành vấn đề, anh có một biện pháp, khiến y khổ mà không nói được gì, khiến cho y thật mất mặt. Được chứ?

Liên Nhược Hạm không ngờ Hạ Tưởng cũng có lúc thích nghịch quái ác, không kìm nổi kinh ngạc:

– Anh là vì em à? Không có oán cừu gì với hắn ta chứ?

– Quấy rầy bạn gái của anh, không xử lý hắn thì xử lý ai?

Hạ Tưởng nói không chút do dự nhưng trong lòng cười thầm. Có những kẻ đúng là tự tìm khổ. Mình còn không chủ động tới tìm y gây phiền toái, y lại hấp tấp tự dâng tới cửa. Nếu không làm y mất mặt thì chẳng khác nào bỏ qua cho sự xấu xa của y.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 10/08/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 6
Phần 93 Sau đó Miêu Nghị chọn một động quật để ở, bên cạnh động Yến Bắc Hồng đang ở, dù sao động bỏ trống bên trong sơn trại này còn nhiều. Sau khi dẫn Miêu Nghị vào trong động, Yến Bắc Hồng lại nhanh chóng truyền âm nói: Ước định một canh giờ sau, lúc ấy ta sẽ làm ra động tĩnh tụ tập bọn họ lại với nhau, lão đệ hãy chờ thời cơ động thủ. Nhớ lấy, phương pháp này chỉ có thể sử dụng một lần, nếu như lão đệ thất thủ, chúng ta cũng chỉ có thể chạy trối chết! Phải bỏ chạy trối chết sao?! Miêu Nghị cả kinh, vội hỏi: Huynh...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Quan Trường – Quyển 15
Phần 93 Tỉnh ủy. Trong phòng làm việc của Bí thư tỉnh ủy, đang tổ chức hội nghị công việc Bí thư, đề tài thảo luận chủ yếu là xem xét bản dự thảo phương án điều chỉnh nhân sự. Tham gia hội nghị bao gồm Bí thư Tỉnh ủy Khâu Nhân Lễ, Chủ tịch tỉnh Tôn Tập Dân, Phó bí thư tỉnh ủy Hạ Tưởng, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Liêu Đắc Ích và Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Hạ Lực. Hà Lực vẻ mặt mệt mỏi tựa như thiếu ngủ, mà Liêu Đắc Ích lại đối lập rõ rệt, tinh thần sáng láng, tinh lực dư thừa. Còn Tôn Tập Dân cùng Hạ Tưởng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Đường Môn – Quyển 2
Phần 93 Tiểu Vũ lúc trước đã nói ra, Đường Tam tự nhiên sẽ không che dấu nữa, gật đầu thừa nhận. Trung niên nhân suy nghĩ một chút, trực tiếp ấn vào một cái nút đấu giá. Vị trí hắn ấn chính là nút một vạn kim hồn tệ. “Đại thúc, ngươi có phải là ấn nhầm không vậy? Có tiền cũng không nên phung phí như vậy chứ.” Tiểu Vũ vẫn đã chú ý trung niên nhân, thấy hắn ấn vào nút một vạn kim hồn tệ, nhịn không được nhắc nhở hắn. Trung niên nhân mỉm cười, nói: “Nói chung là không cho người khác cơ hội. Sau khi ta tăng giá, chỉ sợ không có người...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đường Môn

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng