– Thôi… lão cứ về nghĩ đi. Có gì để ta nói với Tiểu Lý, lựa lời khuyên nhủ cô nương ấy.
Triệu Chí Kính đứng lên chắp tay nói:
– Xin đa tạ!
Hắn định quay đi. Nàng nhìn lại hắn và nói:
– Chuyện quá khứ đã qua lâu rồi. Giờ ta cũng không còn hờn giận gì đạo trưởng nữa. Ta cũng mong lão quên hết những oán cừu năm xưa. Được không?
Triệu Chí Kính gật đầu nói:
– Long cô nương đã nói vậy. Lão xin nghe!
Tiểu Long Nữ ngập ngừng, nói:
– Từ giờ… xin ngươi cũng đừng gọi ta như vậy. Hãy gọi ta là Doãn Phu Nhân!
Triệu Chí Kính tròn xoe mắt, nhưng hắn cũng nhanh chóng hiểu ra ý tứ của nàng, nói:
– Vâng… thưa Doãn Phu Nhân!
Nàng đứng lặng yên nhìn Triệu Chí Kính lê từng bước khó nhọc đi khỏi. Năm xưa ở Trùng Dương Cung, nàng từng cầm song kiếm truy sát hắn gắt gao, chỉ muốn hắn chết dưới kiếm của mình thôi. Không hiểu sao giờ nhìn lại, nàng không còn cảm giác đó nữa. Lần gặp gỡ này, Tiểu Long Nữ cảm giác Triệu Chí Kính đã thay đổi hoàn toàn. Nàng nhớ lại lời Doãn Chí Bình từng nói với mình. Chàng nói vốn dĩ họ Triệu không phải người xấu, nhưng vì tham vọng quyền lực đã làm hắn thay đổi bản tính. Giờ khi thấy thế sự xoay vần, Triệu Chí Kính có lẽ cũng nguôi ngoai hết rồi. Người cũ thì đã chết, thời thế cũng thay đổi, Tiểu Long Nữ khép lại lại chuyện xưa lúc này e là cũng hợp lẽ.
Tiểu Long Nữ để Tiểu Lý ở lại an ủi Quách Tương một hồi lâu. Đến lúc hắn về phòng, nàng hỏi hắn thì Tiểu Lý cũng thuật lại. Quách Tương cảm thấy xấu hổ vô cùng nên cô nương ấy không muốn ai nhắc lại chuyện này, dặn dò Tiểu Lý giữ kín dùm cô ấy. Tiểu Lý tuân mệnh nghe theo. Lúc nghe đến đó, Tiểu Long Nữ mỉm cười hỏi hắn:
– Nhìn chàng… ta thấy hình như cũng có điều ân hận chăng. Hay là cảm thấy tội lỗi vì nghĩ mình cũng từng cưỡng đoạt cô nương ấy?
Tiểu Lý đỏ mặt, nhưng ngó thấy Tiểu Long Nữ chỉ có ý đùa, hắn xua tay:
– Hai chuyện đó, hoàn toàn khác nhau. Xin phu nhân đừng so sánh vậy.
Tiểu Lý nhân ấy cũng nói thêm. Hắn thấy Quách Tương tính tình thật tốt. Cô nương ấy còn sợ Tiểu Lý sẽ trừng phạt “tên ghẻ lở” nên dặn hắn cũng tha cho tên kia. Nàng nói dối rằng dù sao tên kia cũng chưa kịp xâm phạm gì nàng nhiều. Nhưng ban nãy, Tiểu Lý rõ ràng đã thấy tên ghẻ lở thậm chí đã cưỡng đoạt xong, còn kịp xuất tinh vào xuân cung cô ấy kia mà, điều ấy làm hắn cũng hơi thắc mắc. Tiểu Long Nữ cười nói, chắc là do Quách Tương có lòng độ lượng, không chấp nhất mà thôi. Nàng thấy Quách Tương nói vậy cũng hợp ý nên dặn Tiểu Lý đừng truy cứu chuyện này với tên ghẻ lở kia nữa.
Tiểu Long Nữ không có ý dấu diếm Tiểu Lý nhưng tạm thời nàng không nói cho hắn nghe chuyện tên ghẻ lở kia là ai. Nàng và Triệu Chí Kính xem như cũng hết tình nghĩa nên cũng không có ý tìm gặp riêng hắn.
Tiếp theo sau ngày Quách Tương bị cưỡng dâm vài hôm. Thời ấy là ban đêm khi Tiểu Long Nữ và Tiểu Lý đang say ngủ cùng nhau, đột nhiên có người vào lay mình nàng dậy. Tiểu Long Nữ mở trừng mắt khi nhận ra kẻ đó là Doãn Nhi. Nàng mặc bạch y, hệt như mẹ mình ngày xưa. Nàng ra dấu cho Tiểu Long Nữ yên lặng. Tiểu Long Nữ đẩy Tiểu Lý nằm sang một bên rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, cùng phi thân theo con gái. Đêm nào nàng, Tiểu Lý cũng ân ái với nhau, may sao hắn mệt, say ngủ nên không hay biết. Hai mẹ con Tiểu Long Nữ phi thân đến một nơi vắng vẻ mới ôm nhau mừng rỡ. Tiểu Long Nữ hỏi con:
– Hài nhi, sao con biết ta ở đây?
Doãn Nhi lễ phép thưa:
– Dương lang xuống thị trấn mua vật dụng. Con không đi theo chàng mà nhân đó định sang tìm viếng mộ của phụ thân. Lúc đến nơi, hài nhi thấy có đồ cúng ở đó thì biết ngay là mẫu thân đã ở quanh đây nên mới đi tìm.
Doãn Nhi kể xong thì nhanh chóng hỏi nàng:
– Tên nam nhân ở cùng người là ai?
Tiểu Long Nữ dù e thẹn nhưng cũng chẳng ngại kể lại đầu đuôi cho con gái mình nghe. Nghe qua một lượt, nàng hồ hởi chúc mừng mẹ:
– Thật vui quá! Vậy là ta sắp có em rồi. Không biết là tiểu muội hay tiểu đệ đây ạ?
Tiểu Long Nữ không đáp mà quay sang hỏi chuyện con:
– Còn con và Dương Quá sao rồi. Đã có kết quả gì chưa?
Nghe mẹ hỏi, Doãn Nhi hiểu ý, nhưng nàng chỉ thở dài:
– Đến nay vẫn chưa thấy dấu hiệu gì thưa mẫu thân!
– Sao vậy? Con ở với hắn cũng lâu rồi mà! – Tiểu Long Nữ lo lắng nói.
Doãn Nhi thủng thẳng kể tiếp:
– Từ hôm rời khỏi sơn cốc, chúng con đến thẳng chiến trường khốc liệt, rồi sau đó lại theo đám người giang hồ lên Hoa Sơn Luận Kiếm, cũng chẳng có thời gian riêng tư nhau. Mãi đến sau ngày luận kiếm, hài nhi cùng chàng mới được thảnh thơi. Nhớ lại lời hẹn với người, con mới bảo chàng về Cổ Mộ một phen. Chúng con mới về ở đây chưa được tuần trăng.
Tiểu Long Nữ thắc mắc:
– Nhưng… bộ hai ngươi không gần gũi gì sao?
Doãn Nhi đỏ mặt:
– Thưa có! Nhưng hài nhi có cảm giác do con còn trẻ, mà chàng đã luống tuổi nên trong chuyện gối chăn cũng khó hòa hợp. Dù võ công chàng cao cường nhưng về tinh lực kỳ thực sa sút nhiều rồi. Một đêm thông thường sau khi giao thủ chỉ được một lần là chàng đã ngủ lăn quay… con gọi thế nào cũng không dậy nổi. Tinh khí của chàng xuất ra không nhiều, mỗi lần đều ít ỏi… hài nhi… đang sợ…
Tiểu Long Nữ ôm con vào lòng. Nàng thấu hiểu nỗi lo lắng của con gái. Dương Quá có thể không nghĩ ngợi đến chuyện có con, hắn ở bên “Cô Cô” của mình là hạnh phúc rồi, nhưng kỳ thực Doãn Nhi còn trẻ, khát khao còn nhiều nên luôn muốn được thỏa mãn… thông qua đó còn sinh nở nữa, giờ Dương Quá như vầy thì tính sao. Nàng thấy áy náy với con mình nhiều, trong khi chuyện ái ân của nàng luôn được cung phụng đầy đủ thì Doãn Nhi là thiếu thốn, nghĩ thật thương cho con gái.
Nói tới một hồi, Tiểu Long Nữ nhớ ra rồi kể những chuyện mình biết về Quách Tương cho Doãn Nhi nghe, nàng kể hết, cả những lúc Quách Tương bị hai lần cưỡng dâm nữa. Doãn Nhi nghe xong, cũng thở dài:
– Thật tội nghiệp cô nương ấy. Hài nhi từng gặp cô ấy ở Thành Tương Dương. Dương Lang chắc chỉ xem cô ấy như tiểu muội, trong lúc ấy thì nàng lại có tình ý với chàng ra mặt. Nhiều lúc hài nhi nhớ đến cũng động lòng. Không ngờ sau lần từ biệt ở Hoa Sơn, cô nương ấy vẫn lầm lũi đi tìm chúng con.
Hai mẹ con nói chuyện một hồi, Tiểu Long Nữ nảy ra sáng kiến, nói:
– Ta có ý này, con nghe qua xem có thuận không?
– Xin mẫu thân cứ nói! – Doãn Nhi lễ phép nói.
– Ta thấy thương cho cô nương ấy quá. Ta hiểu nỗi khổ tương tư rất khó chịu. Nếu không giúp Quách cô nương thì về lâu sẽ nghĩ quẩn. Ta định sẽ chỉ cô nương ấy lối vào Cổ Mộ.
Doãn Nhi nghe qua thì đanh mặt lại. Nàng liền hỏi:
– Mẫu thân làm vậy có ý gì?
Tiểu Long Nữ nhìn con, hỏi lại:
– Gì vậy? Đừng nói là con ghen chứ?
Doãn Nhi vội xua tay:
– Không… con nào có. Hôm trước lúc ở Hoa Sơn, hài nhi còn rủ cô ấy cùng du ngoạn một đoạn… chỉ là Dương lang thấy phiền não nên về sau mới từ biệt cô nương ấy thôi.
– Hai con trạc tuổi nhau, nên thân nhau là rất tốt… mà lỡ sau này có thờ chung chồng thì chắc cũng không có vấn đề gì đâu! – Tiểu Long Nữ vừa nói vừa nhìn Doãn Nhi đăm đăm.
– Mẫu thân… người định… định vậy thật sao? – Doãn Nhi hỏi.
Tiểu Long Nữ gật đầu.
– Ý ta là vậy. Cho nên khi cô nương ấy vào Cổ Mộ rồi, con hãy hòa nhã đón tiếp, giữ cô ấy ở Cổ Mộ rồi lựa lời nói với Dương Quá, nạp cô nương ấy làm thiếp.
– Con e… Dương lang sẽ từ chối! – Doãn nhi nói.
– Con cứ thử xem… ý tứ của hắn thế nào. Làm được như vậy thật lưỡng toàn. Ai nấy đều vui mừng… Dương Quá có được mỹ nhân, con có thêm người bầu bạn, cô nương ấy cũng bớt đi nỗi khổ tương tư… không chừng khi xung hỉ… các con sẽ sớm có con!
Tiểu Long Nữ lựa lời thuyết phục, Doãn Nhi nghe mãi cũng xuôi, chắp tay nói:
– Con xin vâng mệnh!
Doãn Nhi nói thêm vài câu thì hai mẹ con chia tay nhau. Tiểu Long Nữ nói mình đang mang thai nên không di chuyển nhiều, ít nhất cũng hạ sinh xong mới tính tiếp nên Doãn Nhi có thể đến tìm nàng bất kỳ lúc nào, nhưng vẫn dặn dò Doãn Nhi lúc đi lại hết sức cẩn thận.
Chia tay Doãn Nhi xong, Tiểu Long Nữ trở về. Lúc nàng trở lại giường thì Tiểu Lý lay người ôm chầm lấy nàng, cảm giác rất ấm áp. Nàng đang định ngủ thì hắn thỏ thẻ:
– Phu nhân đang có mang. Ban khuya ra ngoài nhớ khoác thêm áo ấm, kẻo cảm nhiễm phong hàn rồi ảnh hưởng đến cốt nhục của chúng ta.
Nàng nghe vậy thì mỉm cười, nói lại:
– Sao chàng không hỏi ta vừa rồi đi đâu?
Tiểu Lý lắc đầu, lấy ngón tay che miệng nàng lại, nói:
– Khi cần, phu nhân sẽ nói với ta… hỏi trước làm gì. Thôi khuya rồi… ngủ đi thôi!
Chưa bao giờ Tiểu Long Nữ thấy mình hạnh phúc như lúc này.
Với Quách Tương, Tiểu Long Nữ không tiện lộ diện nên luôn nhờ Tiểu Lý chuyển lời. Đến hôm sau, nàng chỉ cho Tiểu Lý rõ ràng lối vào Cổ Mộ, xong lại bảo hắn đến nói cho Quách Tương nghe. Tiểu Lý không hỏi nguyên do, chỉ vâng mệnh nàng mà đi. Tiểu Long Nữ cũng nhân đó đi theo sát Tiểu Lý để xem diễn biến.
Tiểu Lý đi tìm Quách Tương khắp đạo quán, đến khi ra suối mới gặp cô nương ấy. Tuy vậy, lần này Quách Tương không phải đang mộc dục, thay vào đó nàng ngồi thẫn thờ, ngắm nhìn xa xôi, đôi mắt đượm buồn nhiều thứ. Thấy Tiểu Lý đến, hai mắt Quách Tương sáng lên. Cô nương ấy gọi Tiểu Lý là “Lý đại ca”, rủ hắn ngồi cạnh bên nói chuyện.
Tiểu Long Nữ nấp một bên lắng nghe cả hai tâm sự. Tiểu Lý tính tình điềm đạm, không vồn vã. Hắn nhẹ nhàng hỏi thăm Quách Tương. Chỉ thấy cô nương kia đỏ mặt, dường như rất ngại khi nhắc đến chuyện bị cưỡng dâm. Thay vào đó, Quách Tương lại hỏi han Tiểu Lý. Nàng hỏi nhiều nhất là hỏi về người phụ nữ đi chung với Tiểu Lý. Hắn giới thiệu với Quách Tương rằng nàng là “Phu nhân” của hắn, phu quân nàng họ Doãn nên gọi là Doãn Phu Nhân. Đây là xưng hô thường ngày giữa Tiểu Long Nữ và hắn, thực ra dạo này hắn chỉ gọi nàng là “Phu nhân” chứ không bao giờ gọi là “Doãn Phu Nhân” như lúc ở Tuyệt Tình Cốc.
Tiểu Lý nói một hồi cũng quay về đề tài chính. Hắn nói đã tra hỏi tên ghẻ lở và sẵn sàng chỉ lối cho Quách Tương vào Cổ Mộ. Mới đầu, cô nương ấy nghe xong thì mừng rỡ, nhưng rất nhanh chóng hai mắt đã cụp xuống. Nàng thẫn thờ hồi lâu rồi lại oà khóc khiến Tiểu Lý phải ôm nàng dỗ dành vất vả. Tiểu Long Nữ nghe nàng khóc nói:
– Thân thể ta giờ nhơ nhuốc… đã bị tên ghẻ lở kia giày vò… giờ gặp mặt phỏng có còn xứng đáng với Dương đại ca nữa không? Hu hu hu…
Tiểu Lý dỗ dành nàng, nói:
– Cô nương xin cứ bình tâm. Chuyên hôm rồi, chỉ là tai nạn thôi mà.
Quách Tương nghe vậy còn oà khóc lớn hơn. Nàng lúc ấy mới thực lòng kể lại mọi chuyện cho Tiểu Lý nghe về cái hôm mình bị cưỡng dâm. Lúc sau khi Tiểu Lý rời đi không lâu, Triệu Chí Kính toan tính kỹ rồi bất thần nào ra. Quách Tương đang thủ dâm phải giật mình, lại thêm dung mạo xấu xí của hắn càng làm nàng hoảng hốt. Thân thủ họ Triệu không quá tệ, hắn nhanh chóng xáp lại chỗ nàng, nói:
– Nghe nói cô nương muốn tìm đường vào Cổ Mộ. Ta biết lối!
Quách Tương đang hoảng hốt tìm cách che thân lõa lồ, nghe hắn nói vậy thì quên hết mọi thứ, nhảy chồm lên, lộ cả thân hình trần truồng xáp lại hắn, nói:
– Ngươi… ngươi biết lối thật chứ. Hãy chỉ cho ta!
Khi Quách Tương xáp lại hắn, thân hình nàng sũng nước, từng giọt nước như những giọt tình chảy trên thân thể trắng ngần của nàng làm hắn càng thèm hơn. Triệu Chí Kính nói:
– Ta chỉ cô nương cũng được. Nhưng có điều kiện!
– Ngươi muốn gì? – Nàng hỏi.
– Cô nương cho ta sờ một chút được không? – Họ Triệu đề nghị thẳng thừng.
Quách Tương lúc ấy nhớ lại hoàn cảnh, giật mình lùi lại, xoay người nói:
– Không! Không!
Triệu Chí Kính lầm lũi xáp lại, nói:
– Cô nương không cần che dấu. Ta quan sát nàng mấy ngày nay rồi. Hôm nào nàng cũng thủ dâm mấy lượt, chẳng phải cũng đang thèm khát nam nhân lắm sao. Chi bằng cứ để ta sờ mó chút ít… rồi ta chỉ lối cho vào Cổ Mộ.
Quách Tương khựng lại, dường như Triệu Chí Kính đã thuyết phục được nàng. Dù đang quay mặt đi, nàng vẫn cất tiếng:
– Ngươi… ngươi sờ một chút thôi nghe!
Triệu Chí Kính nghe thế cười hớn hở lập tức lại gần hơn. Hắn đưa bàn tay thô thiển và dơ bẩn của mình chạm vào mông cô. Quách Tương run lên, nhưng cô vẫn đứng yên chịu trận. Đã từ lâu, Triệu Chí Kính chưa chạm vào da thịt mát rượi của người con gái nên hào hứng lắm. Hắn vần vò rồi bất giác nắm vai bắt nàng xoay người lại. Quách Tương không dám ngó mặt hắn, nhưng nàng rất chịu đựng, chỉ đứng im cho hắn thỏa mãn. Hắn biết thế của mình, gỡ bàn tay đang che hai bên nhũ hoa của nàng ra, vần vò tiếp vào đấy. Để hắn sờ một chốc, nàng gạt tay hắn ra, nói:
– Rờ vậy đủ rồi!
Triệu Chí Kính sừng sộ:
– Mới chút ít thôi… dù sao cũng trót rồi… hay để ta rờ thêm chút nữa!
Miệng nói tay hắn làm, nhưng lần này hắn chộp tay xuống hạ bộ, chỗ xuân cung nàng. Hắn nở nụ cười khoái chí khi thấy ướt nhem, trơn nhợt… cái này là do dịch thuỷ của nàng tiết ra chứ nào phải nước suối. Hắn nói:
– Miệng dưới của cô nương có vẻ thành thật hơn miệng trên đó!
Đến khi hắn định cho ngón tay vào trong thì Quách Tương hết chịu nổi. Nàng đẩy hắn ra rồi bỏ chạy lên bờ. Triệu Chí Kính dễ gì buông tha, liền đuổi theo. Hắn ôm lấy nàng từ phía sau rồi đè nghiến ra đất. Triệu Chí Kính dục tình lão luyện, còn Quách Tương chỉ là cô nương mới chớm xuân thì, vừa hưởng dục tình thì hỏi sao cự nổi. Dù võ công nàng nhỉnh hơn họ Triệu một bật, nhưng lúc ấy cũng hữu tâm vô lực. Nàng thấy hắn móc dương vật ra là tay chân đã bủn rủn rồi. Hắn tát thêm nàng mấy cái là nàng đã ngay đơ ra chẳng nhúc nhích gì, chỉ biết nhìn chằm chằm dương vật hắn, nấc lên một tiếng rồi nhắm mắt lại.
Đoạn này Tiểu Lý có chứng kiến nên hắn tin những gì Quách Tương đang nói. Triệu Chí Kính banh rộng hai chân Quách Tương ra và kê dương vật của hắn vào. Nàng bị ghì chặt cả chân tay, kinh hoàng cảm thấy một vật mạnh mẽ đang từ từ tách đôi cửa xuân cung của nàng ra. Nàng mở mắt thật lớn không kêu thành tiếng. Từng chút từng chút một, khúc dương vật kia thọc vào sâu hơn. Toàn thân nàng tràn ngập một cảm giác vừa đau đớn, nhục nhã nhưng cũng rất đê mê. Âm đạo nhỏ bé của Quách Tương đã bị lèn chặt rồi mà dương vật của hắn vẫn còn chưa thọc vào hết. Hắn nhấn mạnh vào sâu hơn, mọi sớ thịt trong người nàng như tan ra. Quách Tương quằn mình và âm hộ của nàng siết chặt, chấp nhận cái dương vật mạnh mẽ của hắn. Lúc ấy không còn là chuyện cưỡng đoạt nữa, chỉ còn là những cú nhấp nhịp nhàng điêu luyện của hắn. Quách Tương vừa nấc vừa thở hổn hển. Nàng chỉ biết nhắm nghiền mắt khóc và trân mình chịu đựng mà chẳng hề chống cự gì. Triệu Chí Kính vừa nắc vừa xoa bóp một cách dã man vừa mút chùn chụt cặp nhũ hoa khêu gợi của nàng. Hắn gần như đã đạt được những gì mình muốn. Hắn nhấp mạnh, trân mình xuất tinh ngay đúng lúc Tiểu Lý nhào ra và phan gậy gỗ làm hắn bất tỉnh. Quách Tương kể đến đó thì nức nở:
– Huhu… Lý đại ca có điều không biết. Thực ra lúc đó hắn đã kịp xuất ra những thứ dơ bẩn vào trong người của ta… huhu… ta sợ lắm!
Quách Tương kể quá chi tiết, làm Tiểu Lý muốn chết lặng. Nàng còn nói:
– Huhu… thực ra… trước đó ta cũng từng bị cưỡng đoạt một lần, cách đây không lâu… lần đó làm ta mất đi trinh trắng nữa… huhu…
Tiểu Lý nghe qua giật mình, như thể ăn trộm bị người ta phát hiện vậy. Tiểu Long Nữ cũng không khỏi phì cười ở sau bụi rậm. Ý định không thành, Tiểu Lý cứ tưởng khi chỉ cho Quách Tương lối vào, nàng sẽ vui mừng lắm, ai dè nàng lại từ chối, làm hắn không biết phải định sao. Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, Tiểu Long Nữ ngó thấy Quách Tương cứ ôm chặt lấy Tiểu Lý. Nàng nói lí nhí điều gì vào tai Tiểu Lý. Khoảng cách ở xa, nàng nói quá nhỏ làm Tiểu Long Nữ không sao nghe được. Chỉ thấy Tiểu Lý khi nghe xong thì đỏ mặt. Hắn liền đứng dậy, đẩy Quách Tương sang một bên rồi bỏ đi, để lại Quách Tương ngồi bên tảng đá cứ gọi theo “Lý đại ca” rồi lại bưng mặt khóc. Tiểu Long Nữ tò mò vô cùng. Nàng đợi Tiểu Lý đến gần, bất ngờ kéo tay hắn lại. Tiểu Lý kinh ngạc, liền nói:
– Phu nhân… Sao nàng lại ở đây?
Tiểu Long Nữ xua tay nói:
– Ta theo cảnh giới cho chàng. Vừa rồi cô nương ấy nói gì… sao chàng lại bỏ đi?
Tiểu Lý vẫn đỏ mặt, ấp a ấp úng:
– Ta… ta… thật khó nói…
– Chàng cứ nói ta nghe! – Tiểu Long Nữ giục giã.
Tiểu Lý đành thưa lại:
– Cô nương ấy nói mấy ngày nay rất đau khổ. Xuân cung ngứa ngáy không chịu được. Mỗi lần nhắm mắt không còn mơ thấy “Dương đại ca” mà chỉ còn thấy tên ghẻ lở kia thôi. Nàng ấy nhờ ta… giúp nàng ấy…
Tiểu Long Nữ tròn xoe mắt, nói:
– Sao chàng không giúp đi?
– Ta… ta đã có phu nhân rồi. Sao… sao ta có thể làm việc ấy với cô gái khác! – Tiểu Lý nói.
Nghe chàng khẳng định vậy, nàng thoáng đỏ hồng hai má. Nhưng Tiểu Long Nữ trêu:
– Chả phải… cũng đã từng làm rồi sao?
Tiểu Lý ấp úng, đáp:
– Lúc ấy… chẳng phải… là phu nhân xui ta làm hay sao?
Tiểu Long Nữ hạ giọng:
– Vậy giờ ta bảo chàng ân ái với cô nương ấy… chàng có nghe lời ta chăng?
Tiểu Lý tròn xoe mắt. Lần này, đến phiên hắn nổi giận. Hắn nói:
– Phu nhân… bộ người không còn muốn Tiểu Lý hầu hạ nữa hay sao mà cứ đẩy ta cho nữ nhân khác hoài vậy?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ý loạn tình mê |
Tác giả | Traidamdulich |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện bú cặc, Truyện cổ trang, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 29/06/2023 11:48 (GMT+7) |