Trương Siêu Quần không khỏi trố mắt ngoác mồm, nói thầm:
“ TV điện ảnh cũng quá lừa dối khán giả, phiên bản nào cũng đều mời một diễn viên xấu xí hơn 40 tuổi diễn vai của Diệt Tuyệt sư thái, vì tính tình Diệt Tuyệt sư thái quái lạ, tính cách cực kỳ lãnh khốc cho nên nếu là chọn một diễn viên có khuôn mặt đẹp, thì khán giả sẽ chú ý đến dáng dấp của Diệt Tuyệt sư thái, mà không chú ý đến tính cách khác thường của sư thái…. ”
Trương Siêu Quần không nghĩ tới, trên thực tế bây giờ Diệt Tuyệt sư thái không chỉ là có khuôn mặt tuyệt đẹp, còn mang theo khí chất thành thục của nữ nhân, Diệt Tuyệt sư thái hôm nay mặc một thân màu xám nhạt tăng bào, thuần khiết mà trong veo, gương mặt trắng nõn nà hồng nhuận nhuận, tăng bào tuy rằng mộc mạc mặc ở trên người Diệt Tuyệt sư thái lại nhẹ nhàng uyển chuyển hàm xúc, xinh đẹp tuyệt trần thanh lệ, gió mạnh thổi bay bay đem tăng bào dán thật chặc vào cái mông, độ cong kinh người khéo đưa đẩy, bên cạnh nhìn lại quả thực giống hai nửa vòng trăng tròn, hơi thở nhục dục tràn ngập làm mê tâm hồn người, bờ mông kia tuyệt đẹp hoàn mỹ cám dỗ, tính cả cái lưng thẳng giống như người trong bức họa tao nhã, cái cổ cao trắng nõn rõ ràng có thể thấy được, bên dưới đôi bầu vú như đôi ngọn núi chống đỡ dựng lên, độ tròn trịa làm kinh tâm động phách, câu hồn loá mắt, Trương Siêu Quần tuy rằng lần đầu tiên thấy Diệt Tuyệt sư thái, cũng cảm giác được đây là một mỹ nữ thành thục, hơn nữa vì tu vi nhiều năm nên có dáng dấp một thân đoan trang thanh lịch khí chất như ngọc.
Kỷ Hiểu Phù nghênh đón quỳ xuống dập đầu, thấp giọng nói:
– Sư phụ, lão nhân gia mạnh khỏe.
Diệt Tuyệt sư thái nói
– Hừ… nếu chẳng vì giận ngươi đến chết thì cũng khỏe.
Kỷ Hiểu Phù quỳ không dám đứng lên.
Diệt Tuyệt sư thái lại nói:
– Vị bà bà này gọi ngươi đi qua cho bà bà nhìn một cái, tại sao không qua đi?
Kỷ Hiểu Phù đáp một tiếng, đứng dậy, nhanh chân đi đến trước mặt Đại Ỷ Ty, cất cao giọng nói:
– Kim Hoa bà bà, sư phụ của tôi đã đến rồi. Những chuyện cường hung bá đạo của bà, sư phụ tôi sẽ thanh toán cho tôi đó.
Đại Ỷ Ty ho khan hai tiếng, hướng về Diệt Tuyệt sư thái nhìn chằm chằm hai mắt, gật gật đầu, nói rằng:
– Hừm, ngươi là chưởng môn phái Nga Mi? Ta đã đánh đệ tử ngươi bị thương, ngươi bây giờ muốn thế nào?
Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng nói:
– Đánh rất khá a, muốn đánh nữa thì cứ đánh đi, có đánh chết cũng không liên quan gì đến ta..
Kỷ Hiểu Phù lòng như đao cắt, kêu lên:
– Sư phụ!
Hai hàng lệ nóng hổi chảy dài trên má, nàng biết sư phụ trước nay rất bênh học trò, đệ tử đắc tội với người ngoài, dù có sai mười mươi, bà ta vẫn cưỡng từ đoạt lý cãi cho bằng được, lúc này nói ra như thế, có khác gì không còn coi nàng là đệ tử nữa.
Kim Hoa bà bà nói:
– Ta cùng phái Nga Mi không thù không oán, đánh qua một lần cũng đủ rồi. A Ly, thôi mình đi….
Nói xong từ từ quay mình đi, Đinh Mẫn Quân không biết Kim Hoa bà bà lai lịch ra sao, thấy bà ta già cả yếu đuối, trông vẻ bệnh hoạn, lại dám vô lễ với sư phụ, trong lòng tức bực, lập tức vọt lên, chặn ngay trước mặt bà ta, quát lớn:
– Bà chưa xin lỗi sư phụ tôi mà đã định bỏ đi sao?
Nói xong tay phải rút kiếm ra khỏi vỏ nửa chừng, ra vẻ thị uy.
Trương Siêu Quần ở bên trong đống cỏ khô nhìn ngẩn người ra, âm thầm sốt ruột, chỉ lo nàng trêu chọc đến làm Đại Ỷ Ty nổi giận, chỉ một chưởng sẽ đánh chết nàng, lần trước chính mình cũng coi như là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, trong miếu đổ nát cái kia kiều diễm, tuy rằng ở trong lòng hắn, Đinh Mẫn Quân là không thể nào trọng yếu như Tiểu Long Nữ được, nhưng dù sao từng có giao cấu quan hệ xác thịt với nàng, bây giờ thấy nàng lại dám cùng Đại Ỷ Ty phân cao thấp, không khỏi lo lắng.
Kim Hoa bà bà đột nhiên giơ hai ngón tay, kẹp nhẹ vào bao kiếm của Đinh Mẫn Quân, rồi bỏ ra, cười nói:
– Đồng vụn sắt han mà cũng đem ra dọa người à?
Đinh Mẫn Quân lửa giận bừng bừng, lập tức rút kiếm. Nào ngờ nàng dù cố gắng mấy lần, thanh kiếm vẫn không rút ra được, A Ly cười nói:
– Đồng vụn sắt han, nay bị sét rồi.
Đinh Mẫn Quân lại sử kình, nhưng vẫn không thể rút kiếm, mới hay là Kim Hoa bà bà vừa kẹp tưởng như đùa chơi vào bao kiếm, nhưng đã tiềm vận nội lực, làm bao kiếm lõm vào, ngậm chặt lấy lưỡi kiếm, Đinh Mẫn Quân muốn rút ra cũng không nổi, đành chịu thua, nhưng mặt mũi đỏ bừng, điệu bộ rất ư tức tối.
Diệt Tuyệt sư thái chầm chậm bước tới, dùng ba ngón tay cầm vào cán kiếm, nhẹ nhàng lắc một cái, bao kiếm lập tức tách thành hai mảnh, lưỡi kiếm tuột ra, nói:
– Thanh kiếm này tuy không phải là lợi khí, nhưng cũng không đến nỗi là đồng vụn sắt han, Kim Hoa bà bà, sao ngươi không ở yên trên Linh Xà đảo, lại đến Trung Nguyên sinh sự làm gì?
Kim Hoa bà bà thấy Diệt Tuyệt sư thái dùng ba ngón tay rung bao kiếm vỡ ra làm hai, trong lòng hơi sợ, nghĩ thầm:
“Mụ tặc ni này thanh danh rất lớn, quả nhiên cũng có điểm chân thực công phu”.
Liền cười đáp:
– Trượng phu ta chết rồi, ở một mình trên đảo buồn chán quá, thành thử đi chỗ này chỗ kia, để xem có hòa thượng đạo sĩ nào vừa ý, bắt một người đem về làm chồng.
Kim Hoa bà bà cố ý nói “hòa thượng đạo sĩ” để xỏ xiên đối phương thân là ni cô mà cũng đi nơi này nơi khác, Đôi lông mày của Diệt Tuyệt sư thái nhíu lại, trường kiếm ngóc lên, hạ giọng quát:
– Lấy binh khí ra.
Bọn Đinh Mẫn Quân, Kỷ Hiểu Phù từ khi theo học đến nay, chưa từng thấy sư phụ cùng người khác động thủ, nhưng Kỷ Hiểu Phù biết Kim Hoa bà bà võ công vô cùng quái dị, không khỏi lo lắng.
Kim Hoa bà bà ôn tồn cười nói:
– Năm xưa Quách Tương Quách nữ hiệp của phái Nga Mi kiếm pháp danh động thiên hạ, dĩ nhiên là cực kỳ cao minh, nhưng không biết truyền xuống đồ tử, đồ tôn còn học được mấy phần?
Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng đáp:
– Dù chỉ có được một thành, cũng đủ quét sạch tà ma ngoại đạo…
Trương Siêu Quần nhìn đến thì vui mừng, đây là muốn đấu võ, chính mình ở trong thung lũng tuy rằng học nghệ hai năm, nhưng cũng chưa cùng từng người lạ giao thủ, cùng Tiểu Long Nữ luyện tập đánh nhau sách chiêu, dĩ nhiên là không tính, Diệt Tuyệt sư thái này võ công cực cao, Đại Ỷ Ty ngày xưa thật ra là Tử Sam Long Vương, người đứng đầu trong Tứ đại hộ giáo Pháp vương của Minh giáo, hai người này võ công tương đương với nhau, vậy thì là rất có thứ đáng xem, trong lòng chờ mong cực điểm, nín hơi yên lặng nhìn.
Kim Hoa bà bà chăm chú nhìn mũi kiếm của đối phương không chớp mắt, đột nhiên giơ quài trượng trong tay lên điểm vào thân kiếm, Diệt Tuyệt sư thái trường kiếm rung động, nhằm ngay đầu vai bà ta đâm tới, Kim Hoa bà bà vừa ho, vừa giơ quài trượng gạt ra, Diệt Tuyệt sư thái thân đi theo kiếm, nhanh như điện đã luồn ra sau lưng đối phương, chân chưa vững, kiếm chiêu đã ra, Kim Hoa bà bà không quay đầu lại, múa xoay quài trượng, đưa ra sau lưng gạt thanh kiếm.
Hai người ra ba bốn chiêu, trong lòng đều thầm phục đối phương tài nghệ cao siêu, bỗng nghe một tiếng keng, thanh kiếm trong tay Diệt Tuyệt sư thái gãy ra làm hai, thì ra kiếm trượng chạm nhau, trường kiếm đã bị quài trượng chấn gãy.
Những người bên ngoài trừ A Ly ra, ai nấy đều kinh hãi, cái gậy trong tay Kim Hoa bà bà cũ kỹ xấu xí, trông không đẹp mắt chút nào, dường như không phải vàng mà cũng chẳng phải sắt, vậy mà đánh gãy được lợi kiếm, chắc hẳn phải nhờ ở nội lực thâm hậu, thế nhưng khi Kim Hoa bà bà và Diệt Tuyệt sư thái hai bên binh khí chạm nhau, cả hai đều biết sở dĩ trường kiếm gãy đôi, chính là vì quài trượng cứng rắn hơn, chứ không phải vì nội lực mà thắng.
Cái gậy đó là một loại đặc sản dưới đáy biển bên cạnh đảo Linh Xà, gọi là San Hô Kim, là một loại san hô hỗn hợp nhiều loại kim khí mà kết thành, nằm sâu dưới đáy biển cả muôn vạn năm, chặt sắt như chặt đậu phụ, đập đá như đập cục bông, binh khí dù có sắc bén thế nào, đụng phải đều gãy.
Kim Hoa bà bà cũng không tiến lên tấn công, chỉ chống gậy đứng tại chỗ, ôm ngực ho.
Ba đệ tử phái Nga Mi là Kỷ Hiểu Phù, Đinh Mẫn Quân, Bối Cẩm Nghi sợ sư phụ bị thương đều lập tức xông lên đứng cạnh sư phụ để tiếp ứng…
Hai cao thủ võ lâm một phen tranh đấu, Trương Siêu Quần nhìn mê mẩn đến hoa mắt, hai người này không chỉ chiêu số tinh kỳ, hơn nữa nội công đều là tinh xảo cực điểm, chiêu số của hai người so với võ công Cổ Mộ phái đều thấp hơn một bậc, nhưng bọn họ nội lực lại vượt rất xa với mình.
Tiểu Long Nữ võ công chiêu thức tinh xảo, nhưng so sánh nội lực với đối phương cũng thấp hơn một bậc, nhưng nếu nội lực đối phương mạnh hơn mình, dù cho chiêu thức tinh xảo, cũng khó có thể thủ thắng.
Xem ra chính mình học nghệ hai năm, vẫn không đạt tới cái cấp bậc của Diệt Tuyệt sư thái cùng với Đại Ỷ Ty đó a! Hắn cũng không biết, hai vị này đều là cao thủ trong cao thủ, Diệt Tuyệt sư thái nội công thâm hậu, so với Tống Viễn Kiều còn hơn một chút, hắn muốn cùng cấp số này so, đương nhiên là tự bôi xấu mà không biết.
Diệt Tuyệt sư thái vứt nửa thanh kiếm gãy xuống đất, nói:
– Đây là binh khí của học trò ta, không đủ sức chịu đựng đụng chạm với cao nhân.
Nói xong Diệt Tuyệt sư thái cởi cái bọc trên vai xuống, lấy ra một thanh cổ kiếm, Kim Hoa bà bà liếc mắt qua, thấy trên bao kiếm ẩn một làn khí xanh, kiếm chưa ra khỏi bao, đã biết không phải một vật bình thường, trên vỏ kiếm thêu bằng tơ vàng hai chữ “Ỷ Thiên”, Kim Hoa bà bà giật mình kinh hãi, buột miệng:
– Ỷ Thiên kiếm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ỷ thiên đồ long ký - Quyển 1 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Truyện cổ trang, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 16/12/2017 12:59 (GMT+7) |