“Hắn cũng là vì miếng cơm thôi, kiếm sống không dễ dàng, tất cả mọi người có chỗ khó xử. Đừng gây chuyện, đi gặp bằng hữu của ngươi mới là quan trọng.”
Lý mặt rỗ nghe vậy mới từ bỏ…
“May cho hắn mạng lớn, lão tử hôm nay có chuyện quan trọng, nếu không phải bắt hắn nói cho ra lẽ. Lúc lão tử tung hoành giang hồ hắn còn đang cởi truồng chạy ngoài đường.”
Tôi cũng không muốn nói gì thêm với hắn. Lý mặt rỗ vẫn tiếp tục khoác lác…
“Huống chi chúng ta dáng dấp anh tuấn phong lưu tiêu sái lỗi lạc, vừa nhìn đã biết không thể là người xấu a. Ngu dân, đó chính là một tên đại đại ngu dân. Hắn hoài nghi hai chúng ta, thật đúng là mắt chó bị mù.”
Tôi thật không nhịn được, cẩn thận quan sát vẻ ngoài xấu xí của Lý mặt rỗ, da mặt của hắn lỗ chỗ mấp mô như bề mặt của mặt trăng, nào có vẻ gì là anh tuấn phong lưu tiêu sái, tôi liền ho nhẹ một tiếng. Lý mặt rỗ lúng túng nhìn tôi cười cười…
“Ta nói ngài, là ngài.”
“Nhưng, Lý mặt rỗ, ta rất bội phục ngươi.”
Tôi khó khăn lắm mới nghiêm túc được nói…
“Ngươi dù có chút gian manh, mồm mép dẻo quẹo nhưng quen biết không ít bằng hữu, tam giáo cửu lưu, không có gì mà ngươi không quen biết…”
Không chờ tôi nói xong, Lý mặt rỗ đã kích động nói “Đúng vậy! Người hành tẩu trong giang hồ là dựa vào một chữ “nghĩa”. Nếu không có bằng hữu thì còn lăn lộn thế nào? Trương gia tiểu ca, không phải ta khoác lác, trong nghề này, không có ai mà Lý mặt rỗ ta không quen biết, muốn làm gì, đi đường nào, cứ nói cho ta hay, ta đảm bảo với ngài chắc chắn sẽ làm được, nếu không chữ “Lý” trong họ của ta sẽ viết ngược.” Trong lời nói lộ ra chút đắc ý. Tôi cười cười, chỉ sợ còn nói nữa sẽ khiến Lý mặt rỗ tự thổi bản thân hắn bay lên trời mất, đành phải đổi chủ đề…
“Vị huynh đệ này của ngươi xem ra có chút vốn liếng a.”
“Cái rắm!”
Lý mặt rỗ nhếch miệng…
“Trương gia tiểu ca, hai ta quen biết đã lâu, ta có chuyện gì cũng không dám giấu diếm ngươi. Nói thật với ngươi, tổ tiên nhà hắn nghèo vô cùng. Nghèo tới mức nào? Một chút cũng không dám nói láo, ăn xin đi ngang qua nhà bọn hắn xin ở nhờ một đêm, sáng hôm sau trước khi đi còn cho nhà hắn mười đồng tiền.”
Tôi thực sự nhịn không được, phốc phốc cười ra tiếng.
Lý mặt rỗ vừa cười vừa nói…
“Cũng may vị huynh đệ đó cũng có chút tiền đồ! Huynh đệ bọn họ có bốn người, kẻ thì ngồi tù, kẻ thì chết, cuối cùng chỉ còn lại hắn không sao. Năm đó có một thương nhân buôn trà đi ngang qua thôn, xem chừng lúc ấy thực sự thiếu người, thấy hắn trung thực nên đã thu hắn làm đồ đệ. Nếu không phải như thế, hắn đã sớm chết đói. Thương nhân buôn trà đó mấy năm sau đã bệnh chết, vị huynh đệ đó liền thuận tay tiếp nhận việc buôn bán của sư phụ, mấy năm trước rất khó khăn, có ai nhàn rỗi đi uống trà? Cho nên công việc buôn trà cũng chỉ tàm tạm, mấy năm gần đây tốt hơn, mọi người mới bắt đầu biết thưởng thức trà. Lại thêm thời tiết phương Nam phù hợp, chất lượng lá trà cũng không tệ, công việc của vị huynh đệ đó mới dần dần tốt lên. Có đôi khi ta cũng nghĩ, không hiểu lý lẽ ở đâu? Lúc trước hắn là có mệnh ăn mày, bây giờ lại ở biệt thự, lái xe sang, ăn ngon uống sướng. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, con người thật sự là không thể so sánh với nhau, người so với người làm ta tức chết.”
(Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây: Thành ngữ nói về con sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây, thì sau 30 năm, nó đổi thành hướng Đông. Ý nói sự đời thay đổi, chưa biết trước được điều gì. Ở VN có câu tương tự là “sông có khúc người có lúc”)
Lý mặt rỗ nói xong, bước đến trước một căn biệt thự lịch sự tao nhã.
“Chính là nơi này.”
Lý mặt rỗ chỉ vào cửa nói. Xung quanh biệt thự có một luồng khí tức rất kỳ quái, không khí ở đây cũng vì thế mà trở nên oi bức. Có chút không đúng a.
“Kiềm chế một chút.”
Tôi mở miệng nhắc nhở Lý mặt rỗ. Lão Lý cẩn thận tiến lên nhấn chuông cửa. Không bao lâu sau, một nam nhân trung niên sắc mặt xám trắng ra mở cửa. Hắn cẩn thận kéo cửa từng li từng tí hé ra một đường nhỏ, cảnh giác nhô ra nửa cái đầu, thấy người đến là Lý mặt rỗ mới thở ra một hơi, từ từ mở cửa ra…
“Mặt rỗ, ngươi đã tới.”
Thanh âm của hắn khàn khàn khó nghe, không hề hợp với tướng mạo, tựa như thanh âm của một lão nhân sắp chết vậy.
Khuôn mặt hắn giống như đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời, không có một chút huyết sắc, mạch máu màu xanh rất rõ ràng như nét vẽ trên sứ Thanh Hoa, mười phần kinh khủng. Lý mặt rỗ bị bộ dáng của hắn làm giật mình…
“Lão Cảng, sao ngươi… sao ngươi lại trông như quỷ thế này?”
Lý mặt rỗ hiển nhiên rất kinh hãi, lời chuẩn bị từ trước cũng không nói ra được, thậm chí hắn đã bước một chân vào cửa cũng thu lại. Trong nhà Lão Cảng, trong phòng khách hoàn toàn không có một tia sáng, màn cửa bị che kín, trong phòng gió thổi sưu sưu, lộ ra mấy phần quỷ dị. Lão Cảng như bắt được cây cứu mạng, tóm lấy Lý mặt rỗ…
“Mặt rỗ, ngươi mau cứu ta, còn như vậy nữa, ta chỉ có đường chết.”
Hắn đột nhiên cử động làm Lý mặt rỗ giật mình…
“Ta không phải đã tới sao? Ngươi yên tâm, ta tới để cứu ngươi. Ngươi buông tay ra, ngươi buông tay ra trước đã.”
Mặc cho Lý mặt rỗ nói thế nào, Lão Cảng vẫn không chịu buông tay, thậm chí còn quỳ xuống.
“Mẹ kiếp, lão Cảng, ngươi mau buông tay, con mẹ nó ngươi bóp quá mạnh…”
Lý mặt rỗ kêu đau. Coong, coong, coong! Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên có tiếng chuông đồng hồ điểm giờ kêu vang. Ba giờ rồi. Ba tiếng chuông đồng hồ này vang lên mười phần cổ quái.
Tiếng thứ nhất phảng phất mười phần xa xôi, giống như đi lại trong núi nghe được ở phương xa truyền đến tiếng chuông chùa buổi sớm. Tiếng thứ hai lại phảng phất như ở rất gần chúng tôi, giống như có một cái chuông lớn kề bên lỗ tai chúng tôi mà gõ, thanh âm đinh tai nhức óc, cơ hồ muốn đâm xuyên màng nhĩ. Tiếng thứ ba nếu nói là chuông đồng hồ, chẳng bằng nói là tiếng một nữ nhân gào thét thảm thiết, thanh âm tràn ngập sự không cam lòng và phẫn uất, thậm chí tôi còn ngầm nghe thấy một tia thanh âm kỳ quái, giống như là dùng móng tay dài cào lên sàn nhà. Ba tiếng chuông đồng hồ vang lên, lão Cảng như mất đi toàn bộ sức lực, ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt trở nên trống rỗng vô thần. Hắn run rẩy nói…
“Chuông vang rồi, đồng hồ vang rồi…”
Lý mặt rỗ không đỡ lão Cảng, ngược lại còn quay đầu lại nhìn tôi. Tôi vừa tức vừa buồn cười…
“Ngươi nhìn ta làm gì? Mau đỡ hắn.”
Mới vừa rồi còn mở miệng ra là huynh đệ, lúc gặp nguy hiểm, hắn trở mặt còn nhanh hơn bất kỳ ai. Con người Lý mặt rỗ, lật khắp Tân Hoa từ điển (từ điển tiếng Trung hiện đại) cũng không tìm ra một từ thích hợp để hình dung hắn.
Lý mặt rỗ thấy tôi sắc mặt như thường, mới chậm rãi tiến lên đỡ tay lão Cảng. Động tác của hắn có mấy phần do dự, chỉ cần Lão Cảng hơi có chút kỳ lạ, hắn sẽ lập tức bỏ chạy. Lão Cảng lại không nhúc nhích, giống như một khối đá. Lý mặt rỗ thoáng thở ra một hơi, nhưng vừa mới sờ vào quần áo của Lão Cảng, Lý mặt rỗ như bị điện giật rút tay trở về…
“Trương gia tiểu ca, có chút… có chút không đúng.”
Hắn sợ đến mức nói lắp.
“Sao vậy?”
Tôi cau mày tới gần. Lý mặt rỗ chỉ vào hai mắt vô thần của Lão Cảng nói…
“Ngươi nhìn, quần áo của hắn ướt cả rồi.”
Cứ như vậy trong vài phút ngắn ngủi, Lão Cảng giống như bị bệnh nặng, trên người toát ra không ít mồ hôi lạnh, thậm chí còn thấm ướt quần áo. Nhưng điều kỳ quái là, trên mặt hắn vẫn khô cong, không hề có một giọt mồ hôi. Cái này có chút kỳ quái. Tôi đẩy Lý mặt rỗ ra, nhẹ nhàng đỡ Lão Cảng dậy. Lão Cảng dường như toàn thân đã mất đi khí lực, khẽ tựa vào người tôi, nhờ tôi ra sức mới miễn cưỡng ngồi được trên ghế sofa.
Tôi quay đầu nói với Lý mặt rỗ còn đang đứng ở trước cửa…
“Mở đèn.”
“Uhm.”
Lý mặt rỗ vội vàng đi tìm công tắc. Lão Cảng vốn yên lặng như đã chết bỗng nhiên nhảy dựng lên, tiếng nói vừa nhọn lại vừa mịn…
“Đừng… đừng bật đèn.”
Thanh âm hắn biến hóa quá nhanh, khiến tôi sửng sốt. Rốt cuộc là âm vật gì có thể tra tấn một người trở thành như vậy? Lòng hiếu kỳ của tôi đã bị đánh động.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 18/12/2021 11:38 (GMT+7) |