Tin thứ 2 là: Em nhớ anh.
Còn tin nhắn muộn nhất ẻm viết rằng: Em biết em không còn là em thủa trước và anh cũng thế, 2 năm, quãng thời gian này chưa bao giờ em quên được anh, tạm biệt anh nhé người yêu. Em có mua tặng anh 1 món quà nhưng chắc không kịp gửi đến anh, em để ở ghế sofa, mật mã khóa vẫn thế. Vì yêu anh, em sẽ là người ra đi…
Chuông đổ hồi lâu mới thấy hóa đơn nghe máy, giọng có vẻ buồn buồn mệt mỏi, tao hỏi em về chưa, Hóa đơn trả lời anh quan tâm làm gì, biết ngay mà, giọng này là giọng hờn dỗi. Tao bảo lại anh hỏi về chưa thì để anh qua chở ra bến xe đỡ tiền taxi, tiết kiệm là quốc sách.
Hóa đơn phì cười rồi lại nghiêm giọng bảo em không cần, em tự lo được. Tao giả vờ hỏi tối qua đi chơi đâu mà ngủ muộn phải không, nghe giọng có vẻ mệt mỏi thế.
Hóa đơn bảo anh có muốn chết không, giờ này là giờ nào còn trêu đùa nữa, cho anh đúng 30p có mặt ở đây để em xử tội, không thì xác định đi. Mẹ kiếp. Câu này nghe quen quen.
Tao vội vàng quần áo phi qua, lên thẳng phòng ẻm, xem đồng hồ hết 26 phút. Hóa đơn đang đánh răng rửa mặt thì phải, tao bảo ôi trời ơi, con cái nhà ai bây giờ mới biết đường dậy. Hóa đơn ú ớ gì nghe không rõ, tao đứng cửa trêu trêu vài câu, ẻm vội vàng súc miệng rồi ra tru choa lên, tao im lặng mỉm cười chịu trận.
Chờ ẻm nói xong, tao lại đưa tay lên vai, gạt mấy sợi tóc qua vành tai, gương mặt thật đẹp, tao thơm nhẹ vào má, rồi dần dần xuống môi, 2 đứa cuốn chặt vào nhau, yêu thương như sống lại lần nữa, nỗi nhớ dồn nén sau 2 năm cứ theo nụ hôn mà tuôn trào ra hết.
Đây là tình yêu, tình yêu mãnh liệt nhưng thanh tao không nhuốm màu nhục dục hay toan tính, tao cảm nhận nhận giống như nụ hôn đầu đời ấy, đầy cảm xúc và sung sướng. 2 Đứa hôn nhau hồi lâu, 2 trái tim như cùng nhịp đập, 2 tâm hồn như hòa quyện vào nhau, chỉ thế thôi là đủ.
Dứt môi nhau, Tao kề tai hóa đơn khẽ hỏi em có thể ở VN không, mình sẽ cưới nhau. Hóa đơn thì thầm nói lại là em yêu anh, yêu nhiều lắm…
Cuộc sống đơn giản như thế thì chả có gì để nói, để viết bây giờ.
Sáng hôm đó 2 đứa cứ ở nhà với hôn nhau, cảm giác sướng mẹ rồi nên tao chỉ có vài lần bóp vếu ẻm thôi mà chim đã rỉ hết cả nước, đéo ngóc lên được. Hóa đơn nằm như con chó con trong lòng tao, bảo là muốn cứ thế này mãi. Đm, nhưng đến trưa thì cũng đói, đói thì phải đi ăn.
Hóa đơn vào thay đồ, điện thoại của em có cuộc gọi facetime, thấy lưu là ông Anh. Tao vuốt nghe máy mẹ luôn nghĩ đó là anh trai ẻm, cơ mà hình ảnh bên kia đéo phải, là thằng đầu bìu nào lạ hoắc, nó hỏi tao là ai, tao bảo tao là thằng trộm, ăn trộm được điện thoại này, nó nói càm ràm cái đéo gì đó xong thì thấy 1 bóng ngưới chạy đến, lần này mới là anh trai hóa đơn.
Đm, nhận ra nhau ngay, lão cũng biết ý thấy cầm điện thoại đi hẳn ra ngoài đường, lão bảo đm thằng em cậu, sao mày liều thế, thằng khi nãy là bạn trai của hóa đơn bên này đấy. Tao cười bảo anh vợ làm gì mà xoắn thế, lão cười khằng khặc bảo tao thật lòng mà nói thì cũng thích mày hơn là thằng thộn kia, nhưng mày ơi, bọn tao đéo ở việt nam được đâu, phức tạp lắm, tao nói cho mày lựa, con hóa đơn nó về là trốn về, ông già không biết đâu, ông già đang trong Sài Gòn thì phải, chứ biết thì nó no đòn.
Tao thở dài chưa kịp hỏi chuyện gì thì hóa đơn thay đồ xong đi ra, giọng nhõng nhẽo anh xã nói chuyện với ai đấy, lão anh vợ nghe thấy bèn nói xã xã cái căng củ cọt, mày không sang nhanh bố mà biết mày chết… Lão nói tiếp là Người yêu cũ và người yêu hiện tại vừa chạm mặt nhau đấy cô em, nói xong lão tắt phụt luôn.
Hóa đơn nhìn tao hơi ái ngại hỏi anh vừa nói chuyện với ai à, tao trả lời anh không biết nhưng anh đoán đó là người yêu của em ở bên Canada, nhìn cũng sáng sủa, tóc xoăn xoăn, đeo kính. Hóa đơn trùng mặt lại bảo vâng, rồi ngồi cạnh tao, có vẻ như cái sự hồ hởi khi nãy biến mất hoàn toàn.
Tao lúc này lại toàn toàn thấy mình tỉnh táo và sáng suốt, không có gì phải ghen hay chê trách cả, đó là điều hết sức bình thường. Tao khoác vai hóa đơn nói anh không trách gì em đâu, mình vui với nhau được bao lâu thì vui, anh nghĩ rồi, em về nước chơi, anh phải làm cho em, còn anh buồn 1 tí cũng không sao, cười lên nào.
Hóa đơn im lặng rồi nói anh trai em đã nói với anh là em trốn về phải không, tao gật, hóa đơn tiếp đúng là em trốn về đấy, bố mẹ em muốn 2 anh em định cư ở bển luôn, tóm lại là phải ở bển, sau này thì tính sau, em xin về chơi mấy lần nhưng không cho, lần này em báo mẹ em, mẹ em bảo bố đi Sài Gòn nửa tháng thì phải, em trốn về luôn, ở bên đó gò bó chán lắm. Còn về anh chàng lúc nãy…
Tao ngắt lời hóa đơn bảo thôi đừng kể, anh không bận tâm đâu, hóa đơn lại lặng nhìn tao hoe đỏ mắt, ẻm nói em xin lỗi, nhưng em yêu anh… Đm, đang vui thì đứt dây đàn. Tao không biết nói gì hay động viên gì bây giờ, cái này đó là hoàn cảnh của em ấy như thế, lại bị ép buộc nữa, biết làm thế nào được.
Chờ hóa đơn nín tao mới nói cuộc sống của mình là do mình, em hãy chọn cho mình một cuộc sống tốt, cho dù em ở VN, mình cưới nhau, như thế đã thật sự là tốt cho em hay chưa… Im lặng vài giây tao lại nói tiếp, em là người sống được bao bọc từ bé, tình yêu của em thật mãnh liệt vì em yêu bằng cả trái tim chứ không còn lý trí, nhưng cuộc sống không đơn giản như vậy. Anh là người thế nào em cũng hiểu, cuộc sống của anh độc lập, mình gần như những dấu trái nhau nên hút nhau ghê lắm. Cơ mà ghép lại thành 1 đôi anh sợ hao pin nhanh.
2 Đứa không nói gì nữa, chỉ ngồi khoác vai nhau tiếp, mãi đến hơn 1h tao mới đứng dậy bảo đi ăn không đói. Tặc lưỡi một cái, thời gian hạnh phúc được bao lâu. Tao kéo tay hóa đơn dậy, hóa đơn mặt vẫn ỉu xìu, tao phải trêu đùa mấy câu thì ẻm mới tươi lên chút. 2 Đứa đi bộ kiếm quán ăn quanh đây, Hóa đơn bỗng hỏi anh còn liên lạc với Vĩnh Yên không, tao lắc đầu. Ẻm hỏi lại là có thật không, tao gật đầu.
Ẻm cười cười bảo sao không mở mồm ra nói mà cứ lắc với gật, chạm vào nỗi nhớ hả. Tao lại lắc đầu. Vĩnh Yên à, Vĩnh Yên là 1 cái gì đó thánh thiện vô cùng, sau đợt ấy bọn tao cũng có 1 quãng thời gian khá đẹp, nhưng dần dà Vĩnh Yên cũng hiểu được là hóa đơn mới là hình bóng số 1 trong tao. Vậy là xôi hỏng bỏng không, giá đợt ấy mà hóa đơn đi là đi luôn không về nữa thì tao với Vĩnh Yên lại khác, nhưng hóa đơn lại về, tình yêu cả tao và hóa đơn sống lại và bùng cháy mạnh mẽ hơn.
Vĩnh Yên lúc đó chắc đau lòng lắm. Đang suy nghĩ miên man thì hóa đơn bảo anh đi đâu đấy, quán đây rồi, tao giật mình, ờ, quán bánh đa của hải phòng hồi xưa vẫn hay ăn. Tầm này muộn mà quán vẫn đông, toàn người trẻ, chắc đều thuộc quân số cày đêm rồi dậy muộn. Tao với hóa đơn ngồi cái bàn ngoài vỉa hè. Quán làm tác phong khá nhanh nhẹn, ngồi chưa ấm chỗ thì 2 bát tô đã được bê ra.
Rắc gia vị hết lượt tao hỏi thế em còn liên hệ với Vĩnh Yên không, hóa đơn bảo vẫn, cũng chưa lấy chồng đâu anh, có chị hà đông thì vừa cưới đợt ra tết ý. Tao gật gù bắt đầu ăn, vừa ăn vừa hỏi chuyện, hóa đơn lại hỏi về chị em vợ sếp, tao bảo sau đợt chung vốn làm ăn với bà vợ sếp xong mất trắng, chán nhau luôn, hóa đơn bĩu môi bảo điêu, em nghe nói anh có loằng ngoằng với em vợ sếp mà, tao giả bộ mặt tỉnh bơ bảo không loằng ngoằng, bạn bè đối tác thôi.
2 Đứa húp xong 2 tô bánh đa nhanh chóng, tao thì cảm thấy chưa no lắm nhưng hóa đơn kêu căng bụng rồi nên thôi. Ẻm kêu ra café cho thoáng, vừa đi ẻm vừa bảo hay em gọi Vĩnh Yên xuống đây chơi cho vui nhỉ. Tao bảo tùy em, hóa đơn lườm lườm nói gớm, tùy em, lại chả thích quá, khéo đang mở cờ trong bụng.
Tao nhe nhởn cười báo cố nhân lâu ngày không gặp, tối nay ôn lại kỷ niệm cái thuở ngủ chung giường… ưởng đùa mà lại thật, vào quán café hóa đơn lấy điện thoại gọi điện, bật cả loa ngoài gọi điện, sau 4 – 5 tiếng tút thì đầu kia nghe máy, giọng nhẹ nhàng alo ai đấy ạ.
Hóa đơn nói chuyện vẻ như tao không ở đấy, ẻm rủ Vĩnh Yên xuống Hà Nội tụ tập, Vĩnh Yên bảo ok nhưng nay bận rồi, lại chủ nhật nữa, xuống ở không được mấy. Hai đứa nấu cháo điện thoại cỡ 15p, tao cứ ngồi nghe, hóng, uống hết mẹ cốc café, vẫy tay gọi nhân viên cho thêm cốc nữa.
Bỗng nghe Vĩnh Yên hỏi bà còn liên lạc với anh ấy không, đã gặp chưa. Hóa đơn nhìn tao nháy mắt rồi kêu không giữ liên lạc, đang định hỏi bà để xin số đây. Nghe giọng Vĩnh Yên bảo tôi cũng thế, ông ấy thay hết số điện thoại, facebook các thứ rồi, tôi hỏi qua vài người bạn của lão, cùng tìm qua fb của họ nhưng không được.
Hóa đơn cười hihi kêu làm gì mà phải lưu luyến thế à. Vĩnh Yên không trả lời. 2 đứa lại nói về công việc, nhăng cuội thêm dăm phút, chốt lại là Vĩnh Yên bảo tuần sau mà bà vẫn ở Hà Nội thì tôi xin nghỉ phép thứ 6 rồi xuống từ thứ 6 luôn, tụ họp tí nhá, tôi vẫn hay xuống Hà Nội lắm… Hết chuyện, hóa đơn hỏi tao là theo anh em có nên ở Hà Nội đến hết tuần sau không nhỉ. Tao bảo anh chịu thôi, em mới rõ nhất hoàn cảnh của em mà.
Hóa đơn bảo em muốn tranh thủ đi vài nơi mà đi một mình thì không ổn. Đm, có gì mà tao chả hiểu ý là ẻm rủ tao đi cùng, lăn tăn quá, chả nhẽ tự dưng xin nghỉ phép mấy ngày, chưa kể là tao không muốn dấn sâu quá vào mối tình cảm này nữa.
Tao đánh liều bảo hay để cuối tuần anh đưa em đi tam đảo được không. Hóa đơn bảo cuối tuần Vĩnh Yên xuống đây mà, à hình như đi tam đảo có qua Vĩnh Yên đấy, hay thứ 5 đi nhé, xong qua Vĩnh Yên đón nó lên Hà Nội luôn. Tao phân vân, hóa đơn nhõng nhẽo mấy câu, tao đành đồng ý, đm, đi thì đi.
Hóa đơn hihi kêu em về kiểu này đằng nào bố em cũng biết, để em báo trước luôn xong em về Hạ Long vài hôm, thứ 4 em lại xuống, sáng thứ 5 thì 2 đứa đi tam đảo nhá, nhá nhá. Tao còn biết làm gì hơn là gật đầu tuân mệnh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Kỹ sư tự truyện |
Tác giả | Tại Hạ |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ với hàng xóm, Làm tình với đồng nghiệp, Tâm sự bạn đọc, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện sex có thật, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex ở nhà trọ, Truyện sex sinh viên, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 16/09/2020 06:39 (GMT+7) |