Chuyến xe bus số 13


Truyện đã hoàn thành

Phần 10: HỒ SƠ TÀI XẾ 10 NĂM TRƯỚC

Nghe ngữ khí nghiêm túc trong điện thoại của Bạch Phàm, tôi hít sâu một hơi. Rõ ràng 5 phút trước tôi nhận điện thoại của nàng, không thể nhớ nhầm.

Nhưng không phải nàng, vậy thì là ai gọi?

Đã trải qua nhiều chuyện kỳ lạ như vậy tâm lý tôi coi như vẫn bình tĩnh, chỉ là hai chân không ngừng run. Hiện giờ đã lên tới tầng 7 rồi, ở vị trí này đi lên cùng còn 6 tầng, đi xuống cũng 6 tầng. Huống hồ nếu giờ bỏ chạy, Bạch Phàm sẽ ra sao, nàng còn ở trong phòng, mặc kệ là ai gọi điện, mặc kệ có phải lừa gạt tôi lên lầu hay không, tôi cũng phải cứu nàng!

Tình huống hiện tại là kể cả biết rõ đây là cái rọ, tôi cũng chui vào. Rốt cuộc tôi không thể để Bạch Phàm chịu tổn thương được.

Sau khi hạ quyết tâm, tôi cắn răng tiếp tục đi lên, tầng 8, tầng 9, rồi tầng 10… ban nãy đi một mạch lên tầng 7 chẳng biết mệt, giờ lại cảm thấy mỗi một tầng đều khó nhọc, mỗi bước chân như đeo chì.

Rốt cuộc đã lên tới rồi, tôi nhìn dãy phòng đánh số 13 mà trong lòng tưởng tượng ra đủ tình huống. Cửa phòng Bạch Phàm mở ra, bên trong có ánh nến.

Tôi cẩn thận ngó đầu nhìn qua một cái. Còn chưa kịp nhìn rõ gì thì một bàn tay đột nhiên thò ra túm chặt lấy tôi, cảnh này giống hệt lúc ở nhà Lưu Khánh Chúc, tôi la lên một tiếng, dùng sức hất tay ra.

“Bạch Phàm?”

Nhưng người túm tay tôi lại là Bạch Phàm, tôi đầy người mồ hôi, nghi nghi hoặc hoặc nhìn nàng, nàng lại ôm bụng cười ngặt nghẽo.

“Anh cũng không tồi đấy, bị dọa như thế mà còn không chạy, vẫn dám lên đón em?”

Tôi đứng sững người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Bạch Phàm lại cười cười giữ chặt tay áo tôi nói: “Vừa rồi gọi điện là em cố tình dọa anh, để thử xem anh có dám lên hay không, kiểm tra xem tư cách đàn ông thế nào.”

Tôi chợt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đây là một trò đùa, cái gì mà không gọi điện, chỉ là nàng cố tình nói như vậy. Thần kinh căng như dây đàn của tôi rốt cuộc cũng buông lỏng, thở phào một hơi.

Cẩn thận nhớ lại một chút, mình đúng thật là khờ, điện thoại thì có nhật ký cuộc gọi, hơn nữa hai lần gọi, giọng nói đều là của Bạch Phàm, vậy mà cũng mắc mưu, chỉ số IQ và EQ đều thấp đến thảm hại.

Thấy tôi nghẹo đầu nửa ngày không lên tiếng, Bạch Phàm nhẹ giọng nói: “Đùa chơi chút, anh không tức chứ?”

Tôi lắc đầu thật nhanh: “Không có gì, là anh quá nhạy cảm, không sao thì tốt rồi.”

Nói chuyện với tôi Bạch Phàm vẫn luôn mỉm cười, có thể thấy nàng rất hài lòng với biểu hiện của tôi. Quen với nàng thời gian chưa lâu, nhưng nàng đối với tôi đúng là rất quan trọng, nếu ai hỏi người tôi tin tưởng nhất hiện tại, chính là Bạch Phàm.

Dọc đường đi tâm trạng Bạch Phàm rất vui, nói chuyện không ngừng, tôi cảm giác vượt qua được bài kiểm tra này, tình cảm hai đứa đã tiến thêm một bước.

Mấy ngày tiếp theo tôi đều xuất và về bến đúng giờ, kỳ quái là mấy ngày liền đặc biệt yên tĩnh. Từ lần trước đột nhiên xuất hiện, lão Đường lại biến mất vô tung vô ảnh, bác Lục và bà lão kia cũng chẳng thấy đâu.

Nhưng không biết vì sao, trong lòng tôi vẫn luôn lấn cấn, cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp, thầm nghĩ mấy ngày nay yên bình là do tác dụng của cái lắc tay.

Nhắc đến cũng kỳ quái, lúc nhận cái lắc từ tay Lưu Vân Ba đại sư, nó màu đen tuyền, vậy mà mấy ngày nay nó dần chuyển sang màu đỏ thắm.

Tôi nghĩ bảo bối đúng là biết biến hóa.

Chớp mắt đã tới 15 âm lịch, tôi hạ quyết tâm giờ tan tầm sẽ đi tìm Lưu Vân Ba đại sư, bất luận là tốn bao nhiêu tiền cũng phải cầu xin ông ta nghĩ cách để tôi rời khỏi công ty này.

Chuyến xe cuối ngày, những chuyện tà môn, đối với tôi đã quá đủ rồi.

Có điều, trong lòng tôi vẫn đang dây dưa một việc, đó là rốt cuộc trong phòng hồ sơ của căn nhà hoang kia, có chứa bí mật gì?

Sáng sớm, lão Vũ gọi cho tôi nói thành phố đã xem xét lái chuyến đêm quá vất vả, sợ tôi mệt nên đã thuê thêm một tài xế bên ngoài, cùng tôi thay phiên nhau lái, mấy ngày nữa sẽ đến nhận việc.

Tôi cười khổ một hồi, đây cũng chẳng phải tin tức tốt lành gì, tài xế đến để chia ca với tôi, chứ không phải tôi không cần lái nữa.

Nếu đã như vậy, còn không bằng tự tôi lái, việc này căn bản không phải vấn đề mệt hay không mà là tự nhiên cuốn thêm một người vô tội vào.

Buổi trưa ở nhà ăn, tên mập ngồi gần tôi, tôi với tiểu tử này giao tình thường ngày chỉ là những cái gật đầu. Tôi rất phản cảm với hắn, nếu nói sâu xa, hắn chính là một kẻ tiểu nhân vẻ ngoài đôn hậu.

“Lý ca, tối nay tôi làm đầy tháng cho con trai, tới uống rượu đi.”

Quả không ngoài dự đoán, ý này quá rõ ràng, cả công ty đều biết tôi chạy chuyến đêm, còn mời tôi uống rượu, đây đơn thuần là muốn tôi đưa tiền mừng.

“Mập, tôi làm ca đêm, cậu cũng không phải không biết, tôi không đi được!”

Tên mập nghe vậy thì cười hì hì: “Biết anh làm ca đêm, xin lão Vũ cho nghỉ buổi đi, anh ấy cũng tới, chúng ta cùng vui vẻ.”

Những lời này đột nhiên khiến tôi hưng phấn: “Lão Vũ cũng tới?”

Lần trước lẻn vào nhà hoang ai dè lão Vũ trông coi, chưa vào được gian phòng hồ sơ kia, đêm nay anh ta đi uống rượu, chẳng phải là một cơ hội tốt sao?

Nghĩ vậy tôi móc 500 tệ trong túi ra đưa cho tên mập: “Huynh đệ, tôi quả thật không đi được, anh cầm tạm tiền mừng.”

Thấy 500 tệ, tên mập sửng sốt, hai mắt sáng lên, thực chất với giao tình của tôi và hắn, chỉ mừng 200 là được, không nghĩ tới tôi vừa rút ra 500 tệ.

Tên mập cao hứng nhận tiền, tôi ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Huynh đệ, có thể giúp tôi một việc nhỏ không?”

Tên mập cất tiền vào túi, gật đầu lia lịa: “Lý ca, có việc gì đệ có thể làm, ca cứ nói.”

“Hôm nay bạn gái tôi tổ chức sinh nhật, tôi phải ở bên nàng. Có điều ngày nào lão Vũ cũng kiểm tra lịch trình của tôi, cậu cũng biết là xin nghỉ thì bị trừ lương. Vừa hay tối nay lão Vũ đi uống rượu, tôi muốn nhờ cậu giúp rót nhiều cho lão một chút, tốt nhất là chuốc lão say bí tỉ, cứ làm sao cho lão về muộn.”

Tên mập nghe vậy, mắt híp thành đường kẻ, nhìn tôi dâm tà, vừa cười vừa nói: “Đệ hiểu, phụ nữ làm sinh nhật là cơ hội hạ thủ tốt nhất, việc này ca cứ giao cho đệ, đảm bảo chuốc không say không về. Đêm nay ca cứ hưởng thụ xuân nồng đi, nhưng nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.”

Thấy việc nhờ vả thành công, tôi liền thuận miệng đu theo hắn mấy câu.

Tiệc đầy tháng con tên mập là 7h tối, tôi ăn cơm trưa xong liền về sớm để chuẩn bị, lão Vũ đi ăn tiệc nhất định sẽ khóa cửa, tôi đã thấy cái khóa kia, là một cái xích lớn một đầu có khóa.

Tôi đến tiệm sắt thép, mua một cái kìm cộng lực lớn, một cây xà beeng, một cái đèn pin. Đừng nói là một cái khóa, ngay cả két sắt cũng phá được.

Từ 6h tối tôi đã ở khuôn viên công ty lượn mười mấy vòng, theo dõi lão Vũ tận 3 tiếng đồng hồ, đến 9h lão mới rời công ty.

Tôi vội chạy nhanh ra căn nhà hoang, cạy cửa rồi tiến vào. Bởi đã từng tới đây một lần nên tôi biết vị trí phòng hồ sơ, không dám chậm trễ, chạy thẳng lên phòng đầu đông tầng 2.

Cũng giống như lần trước, càng đi gần tới căn phòng, mùi tanh hôi càng nồng nặc, hun khiến đầu tôi choáng váng, không biết là cái mũi lão Vũ có vấn đề gì không, như vậy mà vẫn ngủ được.

Cũng may đã chuẩn bị trước, chỉ chưa đầy 10 phút tôi đã phá được khóa cửa phòng hồ sơ.

Soi đèn pin vào bên trong, phòng hồ sơ bám đầy bụi bặm, ngoài một tủ hồ sơ cùng một cái bàn gãy chân thì chẳng có gì khác. Nơi này đã hoang phế cả chục năm, phòng nào cũng trống rỗng, thật không nghĩ tới trong phòng hồ sơ này vẫn còn lưu trữ tài liệu.

Bí mật của lão Đường nhất định là nằm trong đống hồ sơ này, tôi kéo ngăn tủ phủ đầy bụi, bụi xộc vào mũi khiến tôi ho sặc sụa một lúc.

Đồ vật trong ngăn tủ không nhiều lắm, thứ đầu tiên là ba tập hồ sơ đặt một bên, tôi tiện tay cầm lên một cái. Đang định mở ra xem thì đột nhiên tên Mập gọi điện, tôi thất kinh, nhất định bên kia đã có chuyện!

“Alo, Lý ca, đệ phải báo cho ca một tiếng, lão Vũ vừa mới uống hai chén, liền nói để quên thứ gì đó, vội vội vàng vàng trở về, đề giữ thế nào cũng không được.”

“Lão đi lúc nào?”

Tên mập xấu hổ cười cười: “Đi được nửa tiếng rồi, đoán chừng cũng sắp về tới nơi. Đệ đã sớm muốn gọi điện cho ca, nhưng khách khứa cứ chúc rượu liên tục, giờ mới rảnh tay được.”

Không đợi hắn nói xong, tôi vội cúp máy, tôi biết địa chỉ nhà hắn, tới đây cũng chỉ mất nửa giờ chạy xe, lão Vũ hẳn là sắp về đến nơi.

“Mau chạy thôi!” Tôi cất hồ sơ vào túi áo, nhanh chóng đóng ngăn kéo tủ, sập cửa chạy như điên ra ngoài.

Tôi cắm đầu cắm cổ bước thật nhanh qua khoảng sân công ty, không may lại đụng trúng người lão Vũ.

“Lý Diệu, cậu vội vã đi đâu vậy?”

Tôi chột dạ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn lão một cái, dưới ánh trăng mờ mờ, tôi cảm thấy mắt lão cực kỳ giống sát nhân biến thái trong The Saw.

“Không có gì Vũ ca, tôi sắp phải xuất bến rồi.”

“Ừ, đi đi, chú ý an toàn!”

Lão Vũ nói xong vỗ vỗ vai tôi rồi đi về hướng tòa nhà. Tôi quay đầu nhìn lại, đúng là lão đang đi về hướng tòa nhà bỏ hoang.

Cửa đã bị tôi cạy, tuy không bắt được tận tay, nhưng phỏng chừng có dùng đầu gối mà suy nghĩ cũng đoán được là tôi làm.

Nhìn đồng hồ, đã 10h50, không có thời gian suy nghĩ nhiều, mau xuất bến. E…

Có lẽ do hôm nay là rằm, người đi xe nhiều bất thường, thường ngày chỉ mười mấy người, hôm nay đã chật kín nửa xe.

Lúc xe chạy tới gần đập chứa nước, có một người mắc tiểu cứ xin tôi xuống xe một chút, theo quy định thì xe không được dừng đỗ giữa chừng.

Có điều ở đây hoang vắng, chẳng có xe cộ, tôi liền dừng xe lại cho anh ta xuống. Lúc ngồi chờ, tôi nhớ ra tập hồ sơ lấy được, liền mở ra xem.

Trong hồ sơ có ba chương, nhìn thì có vẻ là tư liệu về ba tài xế năm xưa gặp nạn. Chương đầu tiên là Đường Hiện Sinh, người Tri Bác, Sơn Đông, đã lái xe 15 năm, vô tình lao xe xuống hồ chứa nước, trên xe có 30 người.

Chương thứ hai, tài xế tên là Vương Khải, người Thanh Đảo, Sơn Đông, kinh nghiệm lái xe 13 năm, vô tình lao xe xuống hồ, trên xe có 28 người.

Chương 3 là tài xế tên Hùng Uy, người Tế Nam, Sơn Đông, kinh nghiệm lái xe 13 năm, cũng vô tình lao xe xuống hồ, trên xe có 25 người.

Xem xong 3 chương hồ sơ, người đi tiểu đã trở lại, tôi ném tập hồ sơ sang một bên, khởi động xe.

Dọc đường đi, tôi luôn suy nghĩ ba chương hồ sơ này chẳng có gì là bí mật, vậy chẳng lẽ bí mật kia nằm ở hai tập hồ sơ còn lại?

Liếc mắt một cái ba chương hồ sơ, trong lòng cân nhắc: Quái lạ, ngày 3 tài xế xảy ra chuyện, sao trên xe đều đông người như vậy?

Nhìn đến hàng chữ nhỏ ở góc phải hồ sơ, trên đó có bốn chữ được tô đậm: “Nhiều người chớ chở”

Bốn chữ này, có cảm giác rất quen thuộc, hình như đã nghe được ở đâu đó. Tôi đột nhiên nhớ ra đã nghe ở đâu, chính là lần đó đi tìm Lưu Khánh Chúc, hắn có gào lớn: “Nhiều người chớ…” phía sau tôi không nghe rõ.

Không sai, câu hắn nói chính là ‘nhiều người chớ chở’, vì sao hắn lại muốn nhắc nhở như vậy?

Nhìn qua gương chiếu hậu, một xe này có đến 27, 28 người, đây là lần chở nhiều người nhất từ khi tôi lái xe tới nay.

Lại tò mò nhìn xuống hồ sơ, vừa thấy khiến tôi hồn phi phách tán, trên hồ sơ, ngày ba tài xế gặp nạn đều là ngày 15 âm lịch!

Tôi toát mồ hôi lạnh, định dừng xe lại để lấy bình tĩnh thì đúng lúc này phanh lại không nhạy, tôi giẫm mạnh phanh, xe thì cứ như con trâu điên phóng cực nhanh về phía hồ nước.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Thông tin truyện
Tên truyện Chuyến xe bus số 13
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch
Ngày cập nhật 27/03/2022 03:33 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Mèo con
02/01/2015 Vẫn đang trong kì nghỉ như mọi thanh niên bàn giấy khác, hôm nay thì như đã định, mình dậy từ sớm, tắm rửa cho thơm tho rồi thẳng tiến nhà em rước em về. Xuống tới nơi thì tầm 10h, em cũng đang sửa soạn đồ đạc. Mình cũng ở lại ăn uống với nhà, xong chơi bời với em út tí, rồi 2h chiều 2 đứa đèo nhau lên Sì Gòn. Chiều tối hôm đó thì em có hẹn đi thăm dì ở Q7, tới tầm 7h thì sẵn đường về, mình chở em tới Phũ Mỹ Hưng chơi. Cũng gửi xe, mua sắm, ăn uống ở siêu thị kế bên hồ, rồi ra đường...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện sex có thật Truyện teen
Con đường bá chủ – Quyển 5 - Tác giả Akay Hau
Ngọc Tiên bùng nổ đại chiến, đương nhiên kinh thiên động địa... Biển người mênh mông tập thể sắc mặt mơ mơ màng màng, không hiểu vì sao đang yên đang lành lại có Ngọc Tiên đại chiến. “Ta xxx, đó không phải là Thiên Tiên Môn Môn Chủ Thiên Vô Pháp sao?” “Con bà nó, kia là Lam gia tam đại Ngọc Tiên? Gia chủ cùng hai vị lão tổ đều xuất hiện?” “Ta biết hai Ngọc Tiên lạ mặt kia, chính là gia chủ của Chu gia cùng với gia chủ của Cao gia, Chu Thương cùng Cao Vĩnh hai kẻ này chưa về Hắc Cực Tiên Tinh à?” Vô số người nhận ra thân...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện dâm hiệp Truyện sex Full Truyện xuyên không Tuyển tập Con đường bá chủ
Xóm nghèo
Quay về với thực tại… 3XH8-2244 – đúng là chiếc xe Dream mà tối hôm đó anh Minh “nhí” đã dùng để chở Nam và Tâm đến chân núi Bắc Sơn, trên đường đi anh ấy còn chửi thằng Nam “mày cứ sồn sồn, có phải xe tao đéo đâu mà đòi nhanh hơn nữa….” Đúng là trái đất rộng lớn, không gì có thể đo được lòng người, ai có thể ngờ một đàn anh thân thiết như Tuấn “béo” lại có thể can tâm phản bội anh em… Tâm nở nụ cười, không phải vì sự thật về kẻ phản bội đã được làm rõ, gã cười vì sự đời cay đắng, dù đã vào sinh...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện sex có thật Truyện teen

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng