Sư phụ ông lão râu dê, là Hà tiên sinh!!!
Đạo Điên thích nói đùa, nhưng lúc nghiêm túc, tuyệt đối anh ta không nói bừa, cho nên thông tin này đối với tôi là thật sự khó tiếp nhận, nhưng tôi tin là thật!
Hai thầy trò ông lão cố thủ ở núi hoang mấy chục năm, lúc đó Hà tiên sinh cũng chưa cao tuổi, tôi còn nhớ ông lão râu dê nói, sau khi truy bắt tên trộm, đoạt được đồng tiền và cuốn sách về thì đã không thấu sư phụ và đại họa đâu nữa. Nghĩ đến Hà tiên sinh, cũng chính là từ lúc đó, ông ta chuyển đến thành phố sinh sống.
Tuy nhiên có một điều làm tôi yên tâm, đó lừ cho tới bây giờ, đại họa cũng chưa làm ra chuyện gì thương thiên hại lý, ngược lại còn cứu mình vài lần. Tiếp xúc với Hà tiên sinh không nhiểu, nhưng nhân cách của ông ta tiếng lành đồn xa, tôi tin tuyệt đối ông ấy không phải người xấu. Ông ta thả đại họa ra, chắc chắn có nỗi khổ, hoặc dụng ý nào đó!
Đang đứng ngây ngốc thì phía sau có tiếng Quách Chế Phiến gọi: “Này huynh đệ, anh đứng ngây ra đó làm gì, mau tới đây, lão Quỷ bắt được người phụ trách rồi!”
Tôi hồi phục tinh thân, vội chạy quay lại. Lão Quỷ xách một cái túi vải màu xám, dạt dào đắc ý ngửa đầu. Tôi nhìn cái túi, hưng phấn hỏi: “Quỷ bá bá, bắt được rồi?”
Lão Quỷ cười khanh khách gật đầu, giơ cái túi lên: “Chỉ một tà ám nho nhỏ, không mất sức!”
Dứt lời, ông ta nhìn quanh một vòng, lạnh giọng hỏi: “Này, tên ba hoa đâu?”
Tôi thở dài: “Anh ta… đi rồi!”
Lão Quỷ sửng sốt, một lúc sau cao giọng nói: “Cái gì? Tên ba hoa đi rồi, còn chưa phân trắng đen đã bỏ đi?”
Càng nói, hai mắt lão Quỷ càng long lên: “Tên ba hoa này bản lĩnh không bằng tôi!”
Nghe lão Quỷ mắng khàn cả giọng, trong lòng tôi mâu thuẫn ngổn ngang, tạm thời chưa bàn tới bản lĩnh lớn hay nhỏ, chỉ riêng chuyện vì đại nghĩa, đúng là Đạo Điên hơn lão Quỷ một bậc!
Lão Quỷ chỉ nghĩ đến cuộc tỷ thí, mắng một lúc xong chợt nhận ra gì đó, cả kinh hỏi: “Tiểu tử, tên ba hoa kia đi thì thôi vậy. Đồng tiền của cậu…”
Tôi ái ngại: “Quủ bá bá, thật xin lỗi, đồng tiền cũng bị anh ấy đoạt mất rồi!”
“Cái gì?” Lão Quỷ suýt nữa thì tức quá mà ngất đi. Ông ta quá để ý đến thắng thua, không chỉ riêng với Đạo Điên mà còn với cả tà ám dưới giếng cổ. Năm xưa suýt chút nữa chết trong tay nó, giờ vất vả lắm mới có cơ hội báo thù, thì thứ quan trọng nhất là đồng tiền lại bị Đạo Điên cướp mất.
Người hiền lành chất phác, lúc nổi cáu thì trông rất đáng sợ, tôi và Quách Chế Phiến chẳng dám khuyên nhủ, cứ đứng một bên nhìn lão Quủ chửi ầm lên như phát điên.
Chửi mệt, ông ta ngồi bệt xuống đất, giống hết như một nông dân mua vé số, chỉ thiếu một con số nữa là trúng giải độc đắc, nhưng chung quy vẫn trượt! Nhìn ông ấy ấm ức uất nghẹn, trong lòng tôi cũng cảm thấy khó chịu.
Quách Chế Phiến nhìn đồng hồ, chỉ chỉ tay, ý bảo tôi khuyên lão Quỷ, tôi cau mày, khẽ an ủi: “Quỷ bá bá, tôi sẽ nghĩ cách lấy lại. Nhưng không có đồng tiền đó, ông không làm gì được sao?”
Lão Quỷ uể oải, như quả bóng xì hơi, miễn cưỡng xua tay, tôi cũng thở dài thườn thượt. Thấy lão Quỷ không nổi nóng nữa, Quách Chế Phiến dè dặt hỏi: “Quỷ tiên sinh, nếu ông bắt được người phụ trách rồi, có phải tôi sẽ không bị gì nữa không?”
Lão Quỷ cúi đầu, một lúc sau chỉ tay về phía nhà máy, nói: “Báo cảnh sát trước đi, gọi người tới phá bức tường, tất cả gạch vụn chia làm bốn phần, chôn ở bốn hương khác nhau các xa trăm dặm, đào hết xương cốt dưới cống mang đi an táng, tôi cầu siêu cho họ xong, sẽ không có việc gì.”
Quách Chế Phiến cười tươi như hoa, không cầm lòng, vỗ tay la lên: “Vậy tốt quá, bộ phim có thể quay tiếp rồi!”
Lão Quỷ đang bực mình, cau mày lườm anh ta một cái, Quách Chế Phiến vội tắt nụ cười. Sự việc đã định, tôi kéo lão Quỷ đứng lên, an ủi mấy câu rồi cùng nhau quay về.
Dọc đường đi, lão Quỷ tâm trạng nặng nề chẳng nói câu nào, trong lòng tôi thì lại có quá nhiều câu hỏi, cuối cùng không kìm được, lên tiếng: “Quỷ bá bá, trước khi đi, Đạo Điên có nói với tôi mấy câu. Tôi muốn hỏi ông vài chuyện!”
Nghe thấy hai chữ Đạo Điên, lão Quỷ mắt sáng lên, ngẩng đầu hỏi: “Tên ba hoa nói gì với cậu?”
“Là về Hà tiên sinh. Ông với Hà tiên sinh quen biết đã lâu, ông biết gì về chuyện của ông ấy không? Có phải Hà tiên sinh có một đồ đệ?”
Lão Quỷ nghi hoặc lắc đầu: “Không biết, năm đó chỉ thấy ông ta một mình.”
Tôi hơi thất vọng, hỏi tiếp: “Lúc đó Hà tiên sinh có bận làm gì không? Ông ta ở trong núi hay ở thành phố?”
“Trong núi, sau khi chỉ điểm cho tôi phong ấn cái giếng, tôi có hỏi vấn đề này. Ông ấy nói mình đế từ núi hoang ở vùng Tây Bắc, còn nói mình cố thủ trong núi.”
Những lời lão Quỷ nói mang tính then chốt, trên cơ bản đã xác định, Hà tiên sinh đúng là sư phụ của ông lão râu dê. Nói cách khác, chuyện Đạo Điên kể là sự thậy, Hà tiên sinh là người đã phóng thích đại họa.
Tuy không biết mục đích của Hà tiên sinh là gì, nhưng tôi tin, không thể giết đại họa được.
Thoáng cái, chỉ còn cách 15 âm lịch tháng này có 3 ngày, mỗi 15 âm là tai ương của tôi xảy ra, tuy mấy tháng vừa rồi may mắn thoát nạn, nhưng trước giờ không được sống yên ổn, cứ đến chu kỳ là lại có người chết.
Đặc biệt là hiện giờ đã biết, kẻ đứng sau âm thầm quấy phá chuyến xe số 13 chính là bà lão, tuy có Khâu lão thái làm pháp sự, nói cho tôi 15 âm lịch tháng này sẽ không sao, nhưng tôi vẫn thấy sợ hãi, mình không sao, còn những người khác sẽ gặp chuyện gì?
Sợ Đạo Điên tìm đại họa, tôi thống nhất tư tưởng, lấy hết can đảm quyết định một mình đi đến quán mì cửa Đông để báo tin.
Quán mì vẫn buôn bán như thường lệ, tựa hồ như không bị ảnh hưởng bới bất cứ thứ gì, tất cả bàn ghế, đồ gia dụng bên trong vẫn y nguyên như lần đầu tới đây. Giờ thì tôi đã phần nào hiểu ra, tại sao quán mì chẳng bao giờ có khách, quán mì này giống như mở ra cho mình tôi thì phải.
Chủ quán mặc một chiếc áo cộc màu xám, gương mặt chữ điền, thấy tôi vào thì cầm thực đơn ra, mỉm cười mời tôi ngồi, tất cả cứ như bây lâu chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
“Ông chủ, cho hai chai bia quỷ quá hạn!”
Ông ta gật đầu, cười cười, xách hai chai bia trong quầy ra. Tôi ngẩng đầu nhìn một cái, vừa vặn bốn mắt tiếp xúc, tôi sợ tới mức run lên. Tuy nó đã cứu mình mấy lần, nhưng tưởng tượng, nó là một con đại mãng xà, tôi vẫn không tự chủ được, tim đập mạnh thình thịch.
Lắc đầu cố trấn tĩnh tinh thần, tôi uống một ngụm bia lớn, nói: “Ông…”
Còn chưa kịp nói ra, thì chợt nghe có tiếng mở cửa quán, một dáng người yểu điệu bước vào, Thang Nghiêu!
Thang Nghiêu cũng đã tới, đúng như mình dự đoán, cô ta là người của đại họa. Trông thấy tôi, Thang Nghiêu không bất ngờ chút nào, khẽ gật đầu rồi ngồi xuống đối diện.
Tôi lại hớp một ngụm bia lớn: “Cô cũng tới rồi, đến nghe lão đại dạy bảo à?”
Tôi và Thang Nghiêu đã ngả bài, cô ta cũng ám chỉ mình là người phe nào, chuyện này không còn là bí mật nữa.
“Ừ!” Cô ta thừa nhận.
Nhất thời tôi nghẹn lời, hàng trăm hàng ngàn câu nói chẳng biết làm sao để thốt ra.
“Điều tra thế nào rồi?” Thấy tôi không nói, Thang Nghiêu chủ động hỏi.
“Điều tra cái gì?”
“Người bên kia!” Đôi mắt Thang Nghiêu rất có thần, một người nghịch ngợm như cô ấy, hiếm khi nghiêm túc như vậy. Biết cô ta ám chỉ bà lão, tôi đáp: “Cái biết cái không, vẫn còn rất nhiều việc chưa lý giải được!”
Thang Nghiêu cưởi, gật đầu hỏi tiếp: “Không rõ chỗ nào?”
Nãy giờ vẫn chỉ có Thang Nghiêu nói chuyện, chủ quán mì đứng đằng sau quầy hàng, nét mặt như không có gì xảy ra, lại tưởng tượng đó là một con mãng xà biến hình, tôi hơi nhột, thở dài một hơi cố làm mình trấn tĩnh: “Không rõ vì sao nó lại phải làm vậy!”
Thang Nghiêu nghe thế, quay đầu nhìn chủ quán một cái rồi cười nói: “Chẳng phải anh đã sờ đến manh mối rồi sao?”
Tôi sửng sốt, sờ đến manh mối? Đúng là mình có chút manh mối dó Quách Chế Phiến cung cấp, anh ta nói, trong ba vụ tai nạn 10 năm trước, ngoài gia đình anh ta, những người còn lạo trong dòng họ đã chết hết.
Lẽ nào đáp án đúng là nằm trong danh sách những người gặp nạn? Nhưng điều khiến tôi nghi hoặc là, làm sao cô ta biết tôi tìm ra manh mối?
Không đợi tôi hỏi, Thang Nghiêu đã nói: “Tất cả động tĩnh của anh tôi đều nắm rõ, cùng từng giúp anh không chỉ một hai lần.”
“Bọn cô và bà ta…”
“Hai thế đối lập!”
Mỗi lần vừa định mở mổm là Thang Nghiêu luôn nói trước đáp án cho tôi.
“Hà tiên sinh và chủ quán…”
“Là ân nhân!” Thang Nghiêu nói dứt khoát.
Hà tiên sinh là ân nhân của đại họa, thả nó ra chẳng phải là ân nhân ư? Tôi suy nghĩ, hỏi: “Ân gì?”
“Ân cứu mạng!”
Thang Nghiêu nói rồi vớ chai bia, bật nắp, tu một ngụm.
“Anh đã được nghe nói về chuyện lục mãng năm 83 rồi đấy. Năm đó suýt nữa thì ông chủ chết trong tay bọn họ, cuối cùng được Hà tiên sinh cứu!”
“Sau đó thì sao? Hà tiên sinh đích thân trấn thủ, tại sao lại thả nó ra?” Tôi to gan nói ra nghi vấn.
Thang Nghiêu mỉm cười, cầm chai bia giơ lên muốn cụng, tôi nào có rảnh, cụng cái lấy lệ.
“Bởi vì Hổ Yêu Sơn xảy ra chuyện, người kia xổng ra!”
“Cái giếng cổ ư? Bà lão?”
Thang Nghiêu gật đầu: “Thực chất thì chúng tôi nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Ban đầu cũng giống anh, không rõ lắm về những chuyện xảy ra và nguyên nhân của nó, sau này, cùng với sự hỗ trợ của anh, hiện giờ đại khái đã sắp xếp rõ ràng.”
Thì ra là như thế, ý tứ của Thang Nghiêu rất rõ ràng, mục đích chính của Hà tiên sinh khi thả đại họa ra, là để nó đối đầu với bà lão! Tôi thở phào một hơi, nhớ đến chuyện lần này tới đây, vội nhắc nhở: “À phải, có một đạo sĩ không biết rõ chuyện, muốn giết chủ quán, các cô cẩn thận một chút!”
Thang Nghiêu hơi sửng sốt, khẽ quay đầu nhìn chủ quán mì, sau đó nói: “Được, tôi biết rồi. Tôi cũng nhắc nhở anh một chút.”
Tôi khẩn trương cúi thấp đầu: “Nhắc nhở cái gì?”
“15 Âm lịch tháng này, vốn anh sẽ phải chết, nhưng hình như có cao nhân nào đó đã giúp anh. Tuy vậy, ngoài anh ra thì tất cả mọi người bên cạnh anh đều có khả năng phải chết, chết theo cùng một cách.”
Tôi cả kinh, cao nhân giúp mình, là khâu lão thái thần tiên kia!
“Ý cô là, chuyến xe số 13 sẽ lại xảy ra tai nạn?”
“Nhất định sẽ xảy ra!”
Tôi không biết là Thang Nghiêu lấy thông tin từ đâu, nhưng từ khẩu khí nói chuyện của cô ta thì thấy rất tự tin. Điều cô ta nói lại chính là điều tôi đang lo lắng, tất cả những người bên cạnh mình…
Tiểu Lục, Đạo Điên, lão Quỷ, lão Vũ, Bạch Phàm. Họ đều là những người bên cạnh tôi, không thể để bất kỳ ai xảy ra chuyện được. Để ngăn chuyện đó xảy ra, cần có điều kiện tiên quyết, đó lừ phải tìm hiểu được, rốt cuộc bà lão gây ra tai nạn xe nhằm vào ai? Có quy luật gì?
Vô xảo bất thành thư, đúng lúc tôi định gọi điện cho luật sư phía Bắc Kinh để xin lại dánh sách nạn nhân thì anh ta đã gọi điện cho tôi trước. Trong điện thoại anh ta nói, bà lão đã rời Bắc Kinh từ lâu, hơn nữa ngày bà ta rời đi, đã xảy ra một chuyện, đó là danh sách nạn nhân trong tập hồ sơ, đã không cánh mà bay!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 03:33 (GMT+7) |