Chuyến xe bus số 13


Truyện đã hoàn thành

Phần 25: PHÁ HỦY CÁI ĐỒNG HỒ

Bạch Phàm gọi cuốn sách là trộm mộng kỳ thuật, tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Bạch Phàm, em bịa cứ như thật vậy.”

Bạch Phàm nghi hoặc nhìn tôi: “Em bịa gì chứ? Bốn chữ to đùng, anh không biết đọc à?”

Nhìn Bạch Phàm có vẻ nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, tôi thử bảo nàng đọc tiếp một đoạn xem. Bạch Phàm giở cuốn sách ra đọc to: “Trộm của người khác một vật, đả thương họ nhất thời. Trộm giấc mơ của người khác, phá hủy cả đời họ…”

Nàng đọc rất lưu loát, không hề vấp chỗ nào, gương mặt tự nhiên, xem ra quả thật nàng đọc được những quái tự này.

“Bạch Phàm, em học qua về chữ cổ rồi à?”

Bạch Phàm lắc đầu, mở to hai mắt, nói: “Không hề, đây chẳng phải chữ Hán bình thường sao?”

Tôi không nói nên lời, tính toán trong lòng mãi, nhìn bộ dạng Bạch Phàm tuyệt đối không phải giả vờ. Cuốn sách này thật tà môn!

Thế tại sao lão Lưu lại nói sách này là Âm dương trạch?

Có một người nói dối!

Đây là thứ lấy ra từ động quỷ, vẫn không nên tiếp xúc nhiều thì hơn, tôi nhận lại cuốn sách trong tay Bạch Phàm, cố ý đổi chủ đề.

Nửa tháng sau đó, tôi lái xe kiên trì, cũng không có chuyện gì xảy ra, cái chân cũng đã dần khỏi hẳn. Trong đầu vẫn nuôi ý định đi tìm Lưu Khánh Chúc để giải quyết cái đồng hồ, nhưng nghĩ đến Lưu Vân Ba ở tầng dưới, lại từ bỏ.

Không ngờ là, chưa được mấy ngày thì lão Lưu lại chủ động tìm đến cửa. Cùng lão trải qua hàng loạt sự kiện ở Hổ Yêu Sơn, cũng coi như cùng chung hoạn nạn, tôi đã có chút thiện cảm với ông ta.

Tuy Lưu Khánh Chúc lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, nhưng thực ra vẫn luôn quan tâm đến mình. Lúc này trông thấy lão, tôi khá vui, cười nói: “Ai ui, lão Lưu, nửa tháng rồi không gặp, ông béo lên đấy.”

Lão vẫn mặt lạnh, chỉ thấp giọng nói: “Cái đồng hồ đâu?”

Tôi chỉ tay về phía sau sân: “Nó ở đại sảnh tầng 1, chẳng ai dám động vào cả!”

Vừa dứt lời, lão Lưu đã đi thẳng xuống sân. Đám giang hồ đến kiếm chuyện bị xảy ra chuyện, công an càng gắt gao quản lý, vốn chỉ có ba cảnh sát trông coi, giờ đã tăng lên thành mười, ai cũng lăm lăm súng. Lão Lưu vừa đi đến gần giới tuyến đã bị chặn lại: “Làm gì? Lên văn phòng thì đi vòng cửa hông!”

Vốn tính nóng nảy, thấy cảnh sát thái độ, lão Lưu lạnh lùng nói: “Làm gì ư? Cứu các ngươi chứ làm gì, không muốn chết thì tránh ra cho ta vào!”

Nghe vậy, cảnh sát bĩu môi khinh thường: “Được rồi ông già, khỏi cần ông cứu, mau về nhà uống trà đi.”

Lão Lưu nghe vậy vội vung gậy lên định đánh, tôi lao tới giữ chặt ông ta lại, cúi đầu xin lỗi cảnh sát sau đó kéo lão sang một bên.

“Lão Lưu, ông đừng kích động, mà không phải, sao tự nhiên ông lại nhớ đến cái đồng hồ này?”

Lão Lưu tức giận: “Hôm nay bao nhiêu âm lịch?”

“Mười ba!”

“Đúng rồi, vậy không thể trì hoãn nữa!” Lão gật đầu nói.

Dứt lời, Lưu Khánh Chúc xoay người tiếp tục muốn đi vào đại sảnh. Tôi chạy vội theo giữ lại hỏi: “Lão Lưu, ông nói rõ xem, 13 âm lịch thì làm sao?”

“Không phải 13 âm lịch làm sao, mà là đến 15 nếu chưa hủy cái đồng hồ, nó sẽ tiếp tục giết người. Nói không chừng chính là ngươi mất mạng đấy!”

Năng lực của lão Lưu tôi đã được chứng kiến, lời của lão nói tất nhiên tôi không nghi ngờ, thở dài hỏi: “Trước đây bác Lục cũng nói với tôi, nếu muốn sống, thì trước ngày 15 âm lịch phải tìm được đồng tiền hổ văn.”

Vừa nhắc đến bác Lục, rõ ràng tôi để ý thấy nét mặt lão Lưu khẽ biến, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường: “Đồng tiền hổ văn vẫn trên cổ ngươi đấy thôi. Từ giờ về sau nghe lời một mình ta là đủ rồi!”

Trước khi xuống động quỷ, lão Lưu đã bảo tôi đeo đồng tiền vào cổ, xong việc cũng không đòi lại. Hiện giờ hồi tưởng, lúc ở trong động, đám xác chết kia đi qua mà không đụng đến mình, có lẽ chính là tác dụng của đồng tiền.

Nghĩ đến đây tôi lại thêm vài phần cảm kích Lưu Khánh Chúc, lão là một người trong nóng ngoài lạnh.

“Lão Lưu, hiện giờ cái khó là dù muốn hủy đồng hồ cũng không được, cảnh sát canh giữ 24/24 cơ.”

Lưu Khánh Chúc cúi đầu đi về trước mấy bước, trầm giọng nói: “Vậy thì nghĩ cách đi, cái đồng hồ giết người vào ban đêm, muốn nhất là trước 12h đêm mai, ta phải vào hủy nó.”

Đảo qua trí nhớ một vòng, chợt tôi nghĩ đến một người, cao hứng bói với lão Lưu: “Được, việc dụ cảnh sát đi chỗ khác cứ để tôi, tôi sẽ đi tìm một người cũng đang muốn hủy cái đồng hồ!”

Lão Lưu không thèm hỏi đó là ai, gật đầu nói: “Nhưng ngươi nhớ cho kỹ, trước 12h đêm mai, nhất định phải sắp xếp thỏa đáng. Mai ta lại đến!”

Tôi không dám trì hoãn, chạy vội lên văn phòng tìm lão Vũ. Hiện giờ, nếu nói ai là người hận cái đồng hồ nhất, thì chắc chắn là anh ta.

Lão Vũ ở công ty là sếp, công việc của anh ta là cả ngày ngồi trong văn phòng uống trà nghe radio. Giờ có cái đồng hồ ở đây, cảnh sát ngày nào cũng canh chừng, người mất tự do nhất chính là anh ta. Thấy tôi vào phòng, lão Vũ nhăn mặt: “Sao Lý Diệu, cậu lại có chuyện gì à?”

Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Vũ ca, anh có muốn ném bỏ cái đồng hồ tầng 1 không?”

Lão Vũ vứt tờ báo trong tay xuống bàn: “Nói chẳng phải thừa sao, tôi hận nó ứa gan, lãnh đạo bên trên cứ lấy tôi làm nơi trút giận.”

Tôi cười: “Tôi đã tìm cho anh một lão tiên sinh lợi hại, chắc chắn 100% có thể thu phục cái đồng hồ. Có điều hiện nay cảnh sát canh giữ nghiêm ngặt quá, anh nghĩ cách nào xem.”

Lão Vũ nheo mắt suy nghĩ hồi lâu, nói: “Lão tiên sinh lợi hại? Lần trước đại sư áo đen trông rất phong thái, chẳng phải cũng chết ngắc sao?”

“Lão tiên sinh này bản lĩnh lắm, tôi còn chứng kiến tận mắt ông ấu tùy tay xe mấy mảnh giấy là có thể sống động như thật!”

Lão Vũ xua tay: “Thôi đi thôi đi, cậu đừng có ba hoa.”

Thấy lão Vũ không tin, tôi nói: “Yêu quái ở động quỷ Hổ Yêu Sơn, không phải là yêu quái, nó căn bản là mấy cái xác biết đi thôi.”

Còn đang cúi đầu, nghe tôi nói vậy lão Vũ lập tức ngẩng lên, kinh ngạc nhìn tôi: “Sao cậu biết?”

Tôi từ tốn: “Tôi còn biết nơi sâu nhất của động quỷ có một cái miếu cơ.”

Lão Vũ ngạc nhiên há mồm: “Cậu xuống đó rồi?”

Tôi gật đầu: “Xuống rồi, đi cùng lão tiên sinh. Anh không thấy tôi còn nguyên vẹn đứng đây nói chuyện à?”

Lão Vũ dựa đầu vào ghế, cau mày suy nghĩ gì đó. Một lát sau mới chậm rãi nói: “Được, nếu lão tiên sinh cậu nói, xuống động quỷ mà còn lành lặn trở ra, thì tôi tin ông ta có bản lĩnh!”

Thấy lão Vũ đồng ý, tôi vui mừng: “Cảnh sát canh gác 24/24, anh nghĩ cách đi, trước đêm mai phải đưa lão tiên sinh vào mới được!”

“Ban ngày thì không được, xe ra xe vào trong sân không tiện. Tôi bố trí một chút, chiều tối mai giữ hết tài xế lại, bảo họ giả vờ kéo bè đánh nhau trong sân, cậu tìm cơ hội đưa ông ấy vào.”

Không khỏi thầm than, lão Vũ đúng là nhiều mưu mẹo, nháy mắt đã nghĩ ra cách. Đầu óc linh hoạt như vậy, chẳng trách ở công ty rất thuận buồm xuôi gió. Thấy cách này không tôi, tôi liền chạy ra ngoài báo tin cho Lưu Khánh Chúc.

Hôm sau, không dám chậm trễ, nắm chắc thời gian đã thống nhất với lão Vũ, căng thẳng chờ đến khi trời tối. Hơn 8h, trời đã đen kịt, tôi dẫn lão Lưu từ ký túc đi xuống, chẳng bao lâu thì đám tài xế bắt đầu đánh nhau.

Ban đầu thấy động, cảnh sát cử ba người vào, nhưng đám tài xế càng đánh càng hăng, bắt đầu còn nhặt cả gạch lên choảng. Tôi nhìn thấy có gì không đúng, có phải diễn kịch đâu, đây là đánh nhau thật mà!

Ngày thường giữa các tài xế luôn có mâu thuẫn ngầm, chắc hôm nay nhân cơ hội biến giả thành thật. Điều này khiến vở kịch rất chân thật, cảnh sát thấy không khống chế được, tất cả cùng chạy qua. Thời cơ chín muồi, tôi kéo lão Lưu chạy ù vào phía trong.

Đám tài xế càng đánh càng hăng, mười cảnh sát cũng khó mà can ngăn, ồn ào kéo dài cả nửa tiếng đồng hồ. Thấy lão Lưu vẫn chưa đi ra, tôi lo lắng toát đầy mồ hôi lạnh.

Đám diễn viên quần chúng đánh nhau thật, ra tay ngày càng nặng, lão Vũ đứng trên nhìn cũng thấy không ổn, bắt đầu ra can ngăn. Cảnh sát thấy cục diện sắp mất khống chế, đành rút súng bắn chỉ thiên.

Đoàng một tiếng, đám tài xế sợ hãi nhảy về phía sau một bước. Thấy cảnh sát rút súng, đám người đứng trơ ra, không ai dám động thủ nữa. Chờ mọi người bình tĩnh lại, đội trưởng sai một cảnh sát quay về đại sảnh trông coi. Thấy có cảnh sát về, tôi vội chạy vào đại sảnh tìm lão Lưu, lão đang ngồi dưới đất, mồ hôi đầm đìa, gương mặt kho quắt tái nhợt dọa người, không tia huyết sắc.

Nhìn thoáng qua cái đồng hồ, nó ngưng rồi!!!

Quả lắc đã đứng im, kim cũng chỉ nguyên ở vị trí 9h20p, tôi vội bước tới đỡ Lưu Khánh Chúc dậy, vui mừng nói: “Lão Lưu, thành công rồi!”

Không ngờ lão Lưu lại tỏ ra kinh hoảng, giơ tay chỉ ra phía ngoài cửa, giống như vắt nốt chút sức lực cuối cùng hô lên: “Chạy mau!”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Thông tin truyện
Tên truyện Chuyến xe bus số 13
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch
Ngày cập nhật 27/03/2022 03:33 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Đà Lạt và em
Sáng... Lúc em dậy thì đã thấy P đang nằm bên cạnh, nhìn em. Em cười: Chào em yêu. Em dậy lâu chưa? P nhoẻn miệng cười: Em vừa dậy à, đang định ngắm anh ngủ thì anh dậy. Nhìn anh ngủ á? Ừ, anh nói hạnh phúc là sáng thức dậy thấy người yêu mình bên cạnh, em thử nhìn anh ngủ xem thế nào. Thấy thế nào? Mập ù, nằm một đống trên giường, thấy gớm. Hứ, dậy, dậy đi ăn sáng nào. Em kéo P dậy, hai đứa đánh răng rửa mặt rồi đi ăn sáng, xong đi chụp ảnh quanh resort. Chụp ảnh xong, em và P...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện teen
Cô giáo dâm đãng và cô bạn cùng lớp (Update Phần 3)
Phần 3 Lúc này Hà đi lại tủ quần áo và lôi ra một cái roi da cùng một con cu giả to và đen láy. Hà cầm con cu lên và cho vào miệng mà liếm mút, thỉnh thoảng còn sọc mạnh con cu giả ấy vào họng nữa. Tôi gọi Hà lại và túm tóc hôn cuồng nhiệt. Vừa hôn vừa tát vào má, xong rồi tôi cho hai ngón tay vào miệng Hà. Con đĩ này cũng dâm nên liếm hai ngón tay tôi như liếm cặc vậy. Sau đó tôi nhỏ nước bọt vào mồm nó rồi nói: Để xem cái roi của em sẽ làm được gì nào. Tôi bỏ chân ra khỏi đầu...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex cô giáo
Bạn thân của vợ làm SGBB (Full)
Cái kết đẹp Sáng hôm sau vẫn như mọi ngày Hạnh dậy sớm đi chợ và chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà. Kiên cũng tỉnh giấc tắm rửa rồi bước xuống vì cả ngày hôm qua tối về anh vẫn chưa tắm. “Ngồi vào ăn sáng luôn con.” Bà Hiếu thấy Kiên bước xuống liền gọi. “Dạ ba má ngủ được không.” “Được con.” “Anh xíu nữa đưa em đi mua ít đồ cho con nha.” Hạnh bưng tô canh bước đến nói. “Ừm. Xíu anh đưa em đi.” Ăn uống xong. Như dự định. Kiên chở Hạnh đi mua đồ. Vài phút đầu trong xe chả ai nói gì. Kiên cũng cảm giác được dường như...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ bạn vợ Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện liếm lồn Truyện sex phá trinh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng