Tôi cau mày, cảm giác có chuyện gì đó không ổn, căng thẳng gọi: “Tiểu Lục, cậu sao thế?”
Cậu ta cứ đứng im ở cửa như thế, quay lưng về phía tôi, trả lời: “Không có việc gì.” Sau đó xoay người đi vào lại phòng, đến mép giường, bỏ dép, nằm xuống. Hành động này của tiểu Lục làm tôi bất ngờ, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng phải cậu muốn đi tiểu ư? Sao lại quay về giường?”
Tiểu Lục lạnh lùng đáp: “Không muốn đi nữa!”
Giọng nói thì vẫn quen thuộc, nhưng trước giờ cậu ta luôn nói chuyện với ngữ khí điềm đạm, hai câu trả lời vừa rồi khiến tôi không rét mà run. Không ổn!
Vội chạy đến bật đèn lên, nhờ ánh đèn chiếu sáng mới thấy rõ bộ dạng tiểu Lục, tôi giật mình. Tiểu tử này nằm thẳng tắp trên giường, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm lên trần nhà, không hề chớp!!!
Cũng chẳng tâm trí đâu mà lo chuyện sợ hãi lúc này, tôi vội chạy đến mép giường, sốt ruột hỏi: “Tiểu Lục, rốt cuộc cậu làm sao thế, có chỗ nào không khỏe thì nói tôi nghe!”
Ánh mắt tiểu Lục đờ đẫn nhìn thẳng lên trần, không hề có biểu hiện cảm xúc gì, lại lạnh lùng đáp: “Không sao!”
“Không sao cái rắm!” Tôi dùng sức đẩy cậu ta một chút, không ngờ tiểu Lục đột nhiên xoay người lại, nhìn thẳng vào mình. Bị ánh mắt dọa người chiếu tướng, tôi vội lùi ra sau một bước. Nuốt nước bọt, nhớ đến vừa rồi ngoài cửa có tiếng khóc, nhất định là tiểu Lục đã bị thứ gì đó ám vào người.
Đang đứng yên suy nghĩ, chợt ‘Rầm’ một tiếng, cửa bị gió thổi đóng sầm lại. Hoảng sợ, tôi cuống quýt nghĩ, có nên bỏ chạy? Nhưng thấy tiểu Lục như hiện tại, lại không dám rời đi. Đang bối rối thì sau lưng lại vang lên tiếng nói chuyện thì thào.
“Con mẹ nó!” Tôi giật mình la lên, quay đầu lại. Giọng nói dưới gầm giường cũng bắt đầu rồi.
Tiểu Lục đôi mắt không hề chớp nhìn tôi chằm chằm, của phòng bị đóng chặt, gầm giường thì có tiếng nói chuyện quái đản. Đầu tôi ong lên, đêm nay phải bỏ mạng tại đây sao?
Đang trong lúc hoảng loạn, tiểu Lục đột nhiên từ từ đứng dậy, đi về phía cửa sổ. Tôi cả kinh la lên: “Tiểu Lục, cậu làm gì đấy?”
Tiểu Lục hoàn toàn không để ý đến tôi, cơ thể cứng đờ mất tự nhiên, giơ tay mở cửa sổ, chân phải nhấc lên bậc.
Định nhảy lầu?
Tôi vội lao tới ôm chặt lấy cậu ta từ phía sau, cơ thể tiểu Lục cường tráng, lực rất khỏe nên có cảm giác khó mà ngăn được. Đây là tầng 5, nhảy xuống chắc chắn toi đời, tôi oằn người gắt gao giữ chặt lấy cậu ta, hét lên: “Tiểu Lục, quay lại!”
Tiếng hét quá lớn của tôi đã đánh thứ đồng nghiệp xung quanh, lão Lý đẩy cửa đi vào, lầu bầu: “Hai giờ sáng, bọn cậu làm gì ầm ĩ thế?”
Nhưng vừa trông thấy tình cảnh hai chúng tôi, lão Lý cũng hốt hoảng chạy tới cùng giữ chặt lấy tiểu Lục. Tiếp theo đến Đinh ca, Chu ca nghe thấy ồn ào cũng chạy sang hỗ trợ.
Bốn người hợp sức, mãi mới lôi được tiểu Lục trở lại, cậu ta vừa quay đầu thì dọa lão Lý sợ ngã ra đất.
“Mẹ nó, sao hai mắt tiểu Lục trừng lớn đáng sợ như vậy?”
Một lúc sau, anh ta lại càng hoảng hơn, chỉ tiểu Lục hỏi tôi: “Sao cậu ta không chớp mắt?”
Chẳng biết phải giải thích cho anh ấy thế nào, chỉ nói là tiểu Lục bị trúng gió, vội nhờ họ trói tiểu Lục vào giường.
Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi là tiểu Lục ngã xuống dưới, cả người tôi mồ hôi tuôn như suối. Bị trói trên giường, tiểu Lục cũng chẳng giãy giụa gì, chỉ giương đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Đinh ca cau mày nhìn, rồi quay sang nói: “Tiểu tử này không giống như bị trúng gió, tôi thấy bị trúng tà thì đúng hơn!”
Chu ca gật đầu: “Trúng gió sao lại đáng sợ như vậy được. Gần đây công ty ta quá nhiều điều tà ám, một cái đồng hồ đã giết bao nhiêu người, oan hồn trong sân chắc đông lắm!”
Chợt nhớ đến tiếng khóc ban nãy, tôi hỏi: “Phải rồi, mấy anh vừa rồi có nghe thấy tiếng phụ nữ khóc không?”
Ba người đều sửng sốt nhìn lẫn nhau lắc đầu, lão Lý e dè hỏi: “Bọn tôi không nghe thấy. Ý cậu là sao, cậu nghe cả tiếng ma khóc ngoài cửa?”
Thấy họ không nghe được tiếng khóc, tôi thở phào một hơi, bách quỷ khốc môn vẫn chưa bắt đầu! Không muốn làm họ hoảng sợ, tôi lắc đầu nói: “Không phải, vừa rồi gió thổi lớn quá, tiếng rít nghe có vẻ rợn người!”
“Gió lớn?” Đinh ca quay đầu nói: “Cả đêm đến gió nhẹ còn chả có, sao cậu lại bảo gió lớn?”
Tôi đành lấp liếm: “Lúc mở cửa sổ thì gió ập vào, tôi tưởng gió to, không sao.”
Lão Lý nhìn mấy người chúng tôi, chậm rãi lên tiếng: “Chuyện bày đừng để truyền ra ngoài, giống như cái đồng hồ, làm người khác hoang mang cũng không hay, vớ vẩn mất việc như chơi!”
Chuyện này thì đương nhiên tôi đồng ý, gật đầu: “Đúng vậy, thực ra cũng không có gì to tát. Chờ trời sáng tôi đưa tiểu Lục đi kiểm tra.”
Mấy người họ ngồi lại một lúc rồi không nói gì nữa. Lúc gần đi, lão Lý bảo tôi sang phòng anh ấy ngủ, tôi từ chối. Tiểu Lục bị trói ở đây, làm sao mình đi được, không yên tâm!
Sáng hôm sau, mọi người ai bận việc nấy rời đi hết, Đinh ca chạy chuyến đầu buổi, qua nhìn tiểu Lục, thấy cậu ta vẫn như vậy, thở dài rồi rời đi. Cứ để tiểu Lục thế này cũng không phải là cách, tôi phải mau đi tìm lão Lưu. Nghĩ rồi, tôi vác tiểu Lục sang phòng lão Lý, hôm nay lão Lý nghỉ làm, nên ở phòng cả ngày. Nói với anh ta, mình đi tìm tiên sinh về xem cho tiểu Lục, dặn anh ấy trông coi cậu ta cẩn thận, lão Lý cũng rất sẵn lòng.
Ra cửa, tôi bắt taxi đến thẳng 2386 đường Hoài Viễn.
Gặp được lão Lưu, suýt thì tôi khóc lên thành tiếng. Việc Hà tiên sinh bị chết, trong giới bàn tán, lão Lưu cũng nghe phong thanh. Vội kể đầu đuôi câu chuyện cho lão Lý nghe, cả việc tối qua tiểu Lục bị ma ám.
Lão Lưu chống gậy đi đi lại lại trong phòng như suy tư gì đó.
“Mấy ngày nay ta cũng bận tối mắt, cứ nghiên cứu cái hình nhân giấy vàng của tên khốn kia. Đó là tà thuật từ Tương Tây truyền đến, tên khốn này si mê tà thuật mà đi học ba cái tà chú táng tận lương tâm!”
Tôi khó hiểu, hỏi lão Lưu: “Phải rồi, lần trước từ Đường Oa Tử trở về, ông nói đã dặn trưởng thôn làm gì đó, vậy giờ Lưu Vân Ba còn sống hay đã chết?”
Lưu Khánh Chúc thở dài: “Ta dặn trưởng thôn phá đạo của hắn, vốn dĩ tên khốn đã chết, đáng tiếc là gần cuối thì bị một kẻ bên ngoài ngăn cản.”
Người ngoài?
Nghe lão Lưu nói thế, người đầu tiên tôi nghĩ tới là lão Vũ. Nhất định là hắn, mà còn vì chính miệng mình nói cho hắn biết chỗ của Lưu Vân Ba. Tôi chuyển đề tài, hỏi: “Lão Lưu, ông nghiên cứu hình nhân đến đâu rồi, mà làm cách nào mới cứu được tiểu Lục?”
Lão Lưu chậm rãi nói: “Hình nhân giấy vàng là tà thuật của Tương Tây, cũng là lời dẫn cho bách quỷ khốc môn. Một khi mang theo thứ này bên người ba ngày liên tiếp thì hạ chú thành công. Tiếng khóc tối qua ngươi nghe thấy, chính là bước khởi đầu cho bác quỷ khốc môn!”
“Bước khởi đầu? Thế bước thứ hai là gì?”
Lão Lưu ngưng một chút rồi nói tiếp: “Sau khi hạ chú thành công, sẽ xuất hiện tình huống tối qua ngươi gặp, có ma khóc ngoài cửa. Nếu cửa bị mở ra, coi như bước thứ hai được thành lập!”
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu, nhưng chẳng biết tại sao, lại bỗng nhiên nhớ đến ông chủ quán mì cửa Đông. Theo lời ông ta thì có ba điều không được làm, trong đó có không được mở cửa, chỉ là trùng hợp thôi sao?
Vội hỏi lão Lưu: “Bước thứ hai đạt thành, vậy sắp đến giai đoạn bách quỷ khốc môn chưa?”
Lão Lưu lắc đầu: “Theo ta nhớ thì bách quỷ khốc môn mười năm trước còn cần bước thứ ba nữa, đó là một người chết!”
“Người chết?”
Tôi không khỏi lặp lại một câu, Lưu Khánh Chúc gật đầu: “Đúng vậy, sau khi bước thứ hai xác lập, người bị trúng chết thì bách quỷ khốc môn mới tính là đại thành.”
“Chẳng phải mười năm trước, tay bảo vệ không chết sao?”
Lão Lưu lạnh giọng: “Tay bảo vệ chỉ là người nắm giữ giấy vàng, còn trúng tà là một người khác!”
Tôi gật gật đầu, lão Lưu nói đúng, nhớ lại tối qua tiểu Lục cứ cố nhảy lầu, như vậy chuyện đã có thể giải thích. Hít sâu một hơi, tôi hỏi: “Thế ông có cách phá giải không?”
Lưu Khánh Chúc trầm tư, nói: “Cách thì không có, nhưng ta biết một chỗ chắc sẽ tìm được cách. Tối nay đi theo ta một chuyến, đến thư viện Tử Dạ đường Liễu Vân ở ngoại ô.”
Tôi sửng sốt, đường Liễu Vân mình có đi qua mấy lần, nó nằm ở ngoại ô phía Tây Bắc thành phố. Ở đó toàn khu nhà cũ, chỉ vài năm nữa là phá dỡ, di dời, không khỏi thắc mắc hỏi: “Lão Lưu, ông có nhớ lầm không? Đường Liễu Vân là địa phương nghèo, người sống cũng chỉ vài hộ, tôi chưa từng thấy cái thư viện nào ở đó cả.”
Lão Lưu lắc đầu: “Có, chẳng qua các ngươi chỉ đi ngoài đường nên không trông thấy thôi.”
Tôi vội túm cánh tay lão Lưu: “Thế việc gì phải chờ đến tối, đi ngay bây giờ đi!”
Lão Lưu hất tay tôi ra: “Vội cũng không được, thư viện Tử Dạ không mở cửa ban ngày.”
Trong lòng đang lo lắng cho an nguy của tiểu Lục, tôi không khỏi bồn chồn. Cứ chờ đợi trong bất an, cuối cùng trời cũng tối, hai chúng tôi bắt taxi, tốn hơn trăm tệ mới đến được nơi xa xôi này.
Lão Lưu đằng trước dẫn đường, hai người đi xuyên qua khu nhà dột nát, cuối cùng đến một khu rừng. Không kiên nhẫn nổi, tôi hỏi: “Lão Lưu, ông dẫn tôi lên núi à, ở đây lấy đâu ra thư viện?”
Lưu Khánh Chúc chỉ tay vào rừng: “Đi vào trong!”
“Thư viện xây trong rừng?”
Lão Lưu không đáp lời, cúi đầu chui vào khu rừng. Tôi vội chạy theo, lúc đứng bên ngoài, nhìn khu dương lâm này không rộng lắm, nhưng lạ một điều là đi mãi mà chẳng thấy đầu ra. Đi chừng hai mươi phút thì bỗng trước mặt quang đãng, một mảnh đất trống lớn.
Cảnh tượng trước mắt khác hoàn toàn so với lúc chui vào cánh rừng. Bãi đất rộng cỡ một sân bóng đá, cỏ được cắt tỉa gọn gàng, chính giữa bãi đất là một tòa nhà năm tầng tọa lạc.
Thư viện?
Vui mừng, tôi và lão Lưu đi tới, nhìn kỹ tòa nhà này. Có thể do đã lâu năm, bờ tường bong tróc nghiêm trọng, mấy cánh cửa sổ làm bằng gỗ cũng biến chất theo thời gian.
Nhấc chân định đi tới thì lão Lưu giật tay tôi lại: “Có một số quy tắc, ngươi không phải người trong giới nên không biết, phải dặn trước. Thư viện Tử Dạ, 12h đêm sẽ đóng cửa, trước khi đóng cửa nhất định chúng ta phải ra khỏi, còn nữa, bên trong rất phức tạp, tốt nhất ngươi nên im lặng, cứ đi theo ta là được!”
Tôi gật đầu, sau đó đi theo lão Lưu vào trong.
Tầng một là đại sảnh rộng rãi, bốn phía kê đầy bàn ghế, bên trong không dùng đèn điện, ánh sáng đều được lấy từ những ngọn nến khắp nơi xung quanh. Thư viện chẳng có bóng người, lão Lưu có vẻ như rất quen thuộc với nơi đây, vừa vào cửa là đi thẳng đến cầu thang lên tầng 2. Tôi bước theo sau, lão quay đầu lại nói nhỏ: “Nhớ cho kỹ, không được mở miệng lung tung!”
Tôi nghiêm túc gật đầu.
Không gian trên tầng 2 không rộng như dưới tầng 1, ở đây chật kín những kệ sách. Có điều lạ là những sách báo bày trên kệ, đều là những cuốn sách cũ đã phủ đầy bụi bặm.
Lão Lưu đứng lật sách xem, tôi cũng thấy hứng thú, tự mình đi xem qua. Ở kệ sách đằng sau, có một ông già tóc hoa râm, đang cầm giấy bút ghi chép gì đó, tò mò, tôi đi tới, ông ta cũng không để ý, chỉ cúi đầu viết lách.
Ngó nhìn, vừa định xoay người về chỗ lão Lưu thì ông già chợt giơ tay đưa cho tôi một tờ giấy. Kinh ngạc, tôi nhận lấy đọc lướt qua, đó là mấy chữ ngay ngắn: “Phía sau ngươi có ma, đừng quay đầu lại!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 03:33 (GMT+7) |