Thật không bao giờ có thể ngờ được, bao nhiêu lo lắng bất an bên ngoài, cuối cùng tôi lại chết trong tay người nhà. Đúng giây phút tuyệt vọng nhắm mắt chờ chết, đột nhiên Chu Tráng trông thấy cái gì đó, hoảng sợ vứt xẻng cắm đầu bỏ chạy.
Miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, trên miệng hố, một con gà choai đang đứng!
Rất muốn bò dậy trèo ra ngoài, nhưng cơn đau đầu khiến tôi gục xuống, hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại thì trời đã sáng, tôi thấy mình đắp chăn nằm trên phản, Lưu Khánh Chúc bên cạnh đang lo lắng nhìn. Mở mắt, trông thấy gương mặt già nua của lão Lưu, suýt thì tôi khóc lên thành tiếng.
“Lão Lưu, tối qua ông đi đâu vậy, tôi suýt thì đã mất mạng rồi!”
Vừa nói vừa chống tay ngồi dậy, chưa kịp ngồi thì phát hiện, người nhìn mình, ngoài lão Lưu thì còn có Chu Tráng và Tiểu Sở!
Tuy đầu bị đập mạnh, nhưng trí nhớ không ảnh hưởng, tối qua Chu Tráng lừa mình lên núi chôn sống, giờ thấy hắn, tôi bực tức gào lên: “Chu Tráng, ngươi con mẹ nó điên rồi!”
Vừa mắng, tôi vừa siết chặt nắm đấm, tung quyền về phía hắn. Chu Tráng lại tỏ ra vô tôi, vừa tránh vừa la: “Huynh đệ, cậu làm sao vậy, sao lại động thủ đánh tôi?”
“Không đánh? Ngươi lừa ta lên núi, còn định chôn sống ta, giờ lại hỏi sao ta động thủ?”
Chu Tráng sửng sốt, nét mặt vô tội nhìn sang lão Lưu. Lưu Khánh Chúc xua tay nói: “Đừng manh động, ngươi kể lại đầu đuôi sự việc cho ta trước đã!”
Tôi đành nén lửa giận, nói với lão Lưu: “Lão Lưu, hôm qua sau khi chia tay ở chỗ rẽ thì tôi gặp hắn, hắn bảo tôi người nhà Trương gia buổi tối sẽ mang thi thể lên núi. Nào có ngờ hắn dẫn tôi lên núi thì đánh tôi rồi định chôn sống!”
Lão Lưu nghe thì nhíu mày, hỏi: “Ngươi nói rõ lại xem, hai ngươi lên núi lúc nào, xuất phát từ đâu?”
Tôi tức giận nói: “9H tối lên núi, trong lúc đó tôi vẫn luôn ở nhà hắn để chờ ông!”
Lão Lưu rất khó hiểu, ngẩng đầu nhìn nhau với Chu Tráng. Tôi phát hỏa, không kiềm chế được la lên: “Lão Lưu ông có ý gì? Không tin tôi sao?”
Lão Lưu chống cây gậy ngồi xuống phản, nói: “Hôm qua, từ lúc 6h tối, ta vẫn ở nhà cùng hai vợ chồng họ, còn ngươi thì mất tích cả đêm!”
“Cái gì?”
Câu nói của lão Lưu làm tôi lâm vào sương mù, rõ ràng mình và Chu Tráng ở nhà đợi lão đến hơn 9h tối, sao lại biến thành tôi mất tích? Thấy tôi bốc hỏa, lão Lưu chậm rãi nói: “Hôm qua lúc ta về trời đã tối, gặp Chu Tráng và vợ đi làm đồng về, ta đi theo họ cùng về nhà. Thấy ngươi không ở nhà, ba chúng ta đi ra ngoài tìm kiếm, hơn 2h sáng mới phát hiện ngươi ở chân núi, trong tay còn cầm cái xẻng!”
Chuyện này thật quá quái đản!!!
Tôi biết, lão Lưu chưa bao giờ nói đùa với mình, nhưng lão nói cả đêm qua lão đi cùng hai vợ chồng, vậy Chu Tráng đi cùng tôi là ai?
Bất giác mất hết ý chí, tôi vô lực ngồi bệt xuống phản, mình lại trúng tà sao? Vội kể lại tỉ mỉ chuyện hôm qua sau khi chia tay cho lão Lưu, bao gồm cả việc giúp ông lão mù và chuyện xô xát với mụ em của Trương gia.
Lão Lưu nghe xong cau mày, lật mí mắt tôi lên, ôm đầu tôi, nghiêng qua nghiêng lại quan sát, sau đó quẹt ngón tay vào chỗ sắc trên cây gậy, dùng máu vẽ một hình kỳ quái lên trán tôi.
Cái hình vừa vẽ xong, đột nhiên tôi rùng mình, có cảm giác gáy bốc lên một luồng gió lạnh. Cùng với cảm giác đó, một cọng lông gà bay từ trên đỉnh đầu xuống đất.
Lão Lưu thò tay nhặt cọng lông lên, nheo mắt quan sát cẩn thận. Sao trên người mình lại có lông gà? Là lúc bắt gà giúp ông lão mù hôm qua dính vào ư? Có điều nhìn kỹ, cọng lông màu vàng nhạt, tuy không dài lắm nhưng rất cứng cáp, tuyệt đối không phải lông gà con.
Đúng rồi, hôm qua mình không chỉ ôm con gà con, mà còn tiếp xúc với con gà trong nhà kho nữa, con gà chuyển hồn!
Lão Lưu nhìn chằm chằm cọng lông gà, chậm rãi nói: “Ngươi trúng chướng nhãn pháp, nhìn cọng lông gà thành con người!”
Tôi sửng sốt: “Chướng nhãn pháp? Ý ông nói tối qua, toàn bộ quãng đường, không phải Chu Tráng đi cùng tôi, mà là cọng lông gà này?”
Lão Lưu gật đầu, đứng dậy lấy bật lửa đốt cọng lông, ném xuống đất. Thật trớ trêu, cả ngày hôm qua mình lại đi nói chuyện với cái lông gà, cùng lông gà lên núi, rồi tự đập xẻng vào đầu, tự đào hố chôn!
Nhớ lại tình cảnh tối qua, nếu không trông thấy con gà con, tôi đã thật sự tự giết chết mình. Nghĩ đến mà không khỏi toát mồ hôi lạnh. Lão Lưu đốt cọng lông xong, nhìn ra bên ngoài nói: “Nếu ngươi không sao thì mau lên, hôm nay chính là ngày thứ ba con trai Trương gia chết, lúc này có lẽ thi thể đã được đưa lên núi chuẩn bị hạ táng!”
Tuy đầu vẫn còn đau, nhưng nghe lão Lưu nói thế thì cũng không thể nghỉ ngơi, nếu đúng là quả cân được buộc vào chân cái xác, hạ táng thì quá muộn. Tôi không dám chậm trễ, vội xỏ giày đi cùng lão Lưu và Chu Tráng.
Tối qua vừa lên núi, giờ lại lên lần nữa, cảm giác sợ hãi vẫn chưa nguôi.
Chu Tráng cõng lão Lưu, ba chúng tôi đi theo vết bánh xe bò lên trên. Tới giữa sườn núi thì bắt gặp người nhà Trương gia đang nâng quan tài đến huyệt, tôi vội hét lên: “Đừng nhúc nhích!”
Đám người đang khiêng quan tài, nghe tiếng hét đột ngột thì giật mình khựng lại, đặt quan tài xuống đất. Trương gia quay đầu thấy tôi, vén tay áo đi tới chỉ tay mắng: “Ngươi con mẹ nó chỉ huy cái rắm à?”
Giờ không phải lúc tranh cãi, tôi lễ phép đến trước mặt Trương gia, nói: “Trương đại ca, không phải tôi đến gây chuyện. Hôm trước đúng là tôi sai, nên chỉ muốn khấn cậu cả nhà mình một cái trước khi hạ táng thôi.”
Trương gia nghe tôi nói thế thì đánh giá từ đầu xuống chân: “Ngươi cũng biết điều đấy, ở nhà Vương đại lão làm ầm ĩ lên, khấu đầu con ta cũng là chuyện nên làm, đi đi!”
Thấy Trương gia đồng ý, tôi vội chen qua đám người, đến trước cỗ quan tài làm bộ quỳ xuống, nhân lúc không ai chú ý, bèn ra sức cậy nắp quan.
Đám người nhà Trương gia bị hành động của tôi làm cho bất ngờ, mãi một lúc mới hồi phục tinh thần, mấy thanh niên đứng cạnh gắt gao túm tôi ra đằng sau. Rất may trong khoảnh khắc đó, tôi đã liếc nhìn được bên trong quan tài, quả cân sắt không có ở chân cái xác!
Không những vậy, mà căn bản là trong quan tài không hề có quả cân nào. Tôi bị họ túm đến một bên, đánh đấm túi bụi, cuối cùng được tha xuống núi với bộ dạng thảm thương.
Được Chu Tráng dìu đi, tôi yếu ớt hỏi: “Lão Lưu, quả cân không buộc vào chân thi thể, có phải đã chứng minh chuyển hồn không có vấn đề? Nhất định Vương đại lão là Từ bán tiên, đúng không?”
Lão Lưu nhìn bộ dạng bầm dập của tôi, trầm giọng nói: “Quả cân sắt không ở đó thì không có chuyện gì to tát. Nhưng không biết cọng lông gà tối qua, có phải là lão làm chướng nhãn pháp không.”
“Hôm nay đến ngày bói quẻ thứ hai, chúng ta có sang đó nữa không?”
Lão Lưu gật đầu: “Đi!”
Dứt lời, tôi bảo Chu Tráng về ruộng làm việc, cố gắng lê từng bước cùng lão Lưu sang nhà Vương đại lão.
Vương đại lão như đã chờ sẵn, ngồi trong sân phơi nắng, thấy chúng tôi thì tươi cười đon đả mời vào nhà.
Thấy tôi bị đánh, Vương đại lão sửng sốt, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ lôi hai hạt óc chó trong túi ra. Lần này lại không vội lắc rồi ném, mà ông ta cười ha hả nói: “Anh bạn trẻ, quẻ thứ hai khó gieo hơn quẻ thứ nhất, cần một giọt máu của cậu!”
Cần máu? Theo bản năng tôi nhìn về phía lão Lưu, thấy lão gật đầu tôi mới đâm ngón tay, nhỏ vào hạt óc chó một giọt máu. Vương đại lão nắm tay lạy, lắc lắc, miệng lẩm bẩm rồi ném xuống phản.
Tim tôi đập lên đến tận cổ, quả thứ hai này sẽ nhìn ra được gì đây? Vương đại lão quan sát hai hạt óc chó, nét mặt hớn hở nói: “Quẻ tượng không tồi, cậu được cứu rồi!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 03:33 (GMT+7) |