Dân buôn đồ âm - Quyển 2


Truyện đã hoàn thành

Phần 249

Trong thôn thi thoảng lại xảy ra chuyện, bệnh trạng của bọn họ và Hồng lão hán giống nhau như đúc, cứ nửa đêm lại chạy ra ngoài kêu gào thề thốt gì đó, sau đó đi đốt nhà người giàu có. Từ đầu chỉ là một người, sau đó là cả một đám người, nói cách khác âm linh đã đạt được mục đích! Đám người này ghét ác như thù, có đôi khi dám giữa ban ngày ban mặt trắng trợn xông vào nhà giàu có mà cướp bóc, báo cảnh sát cũng vô dụng, bởi vì bọn họ không nhớ mình đã làm gì, cảnh sát cũng không có biện pháp.

Cả nhà Hồng lão hán thở ngắn than dài, bọn họ đương nhiên biết là thứ gì đang quấy phá.

“Cửu Lân huynh đệ, thứ đó không phải đã bị tiêu diệt sao?”

Hồng Thiên Bảo ngồi trên ngạch cửa buồn rầu hỏi. Tôi không biết phải trả lời như thế nào, âm vật đã bị tôi dùng linh phù vây khốn, theo lý thì không thể xuất hiện tình huống như vậy a. Lý mặt rỗ thấy chúng tôi mặt ủ mày chau thì nói giỡn:

“Chúng ta có lẽ đã bị cái gì mà hồn phách của Hồng Tú Toàn lừa rồi…”

Tôi nghe Lý mặt rỗ nói vậy thì cẩn thận nhớ lại, cảm thấy mình đã xem thường Hồng Tú Toàn. Lúc trước ăn vài roi của tôi hắn cũng không việc gì, sao có thể bị một roi cuối cùng đánh cho rời đi? Rất có thể hắn đang mê hoặc tôi! Bởi vì hắn biết tôi đã tìm được cách đối phó với hắn, đến lúc đó dù hắn có bám vào trên người Hồng lão hán thì cũng phải xong đời, cho nên hắn cố ý bại trước mặt tôi, để tôi lấy được cái khăn trùm đầu. Như vậy thì chúng tôi sẽ cho rằng sự tình đã được giải quyết, tự nhiên sẽ không chú ý tới hắn.

Hắn lại có thể tranh thủ thời gian, tiếp tục ôn dưỡng linh hồn mình, sau đó muốn tìm người để nhập thể là quá đơn giản! Hiện giờ hắn đã thành công, cho nên những người đó đều điên cuồng phá phách cướp bóc, một chiêu lấy lui làm tiến này thật sự là cao minh! Nghĩ đến đây tôi đột nhiên đứng lên làm Hồng Thiên Bảo và Lý mặt rỗ giật mình, cho rằng tôi cũng bị trúng tà. Tôi không nói chuyện với bọn họ, quay đầu vào phòng, bắt đầu nhớ lại mỗi một chi tiết trong nửa tháng nay.

Tới buổi tối Hồng Thiên Bảo gọi tôi ra có việc thương lượng, hắn đưa tôi ra cửa, không nói tiếng nào đi về phía trước, chớp mắt đã đến một nơi không người. Tôi cảm giác Hồng Thiên Bảo có chút không đúng liền âm thầm đề cao cảnh giác. “Cửu Lân huynh đệ!” Hồng Thiên Bảo móc ra một điếu thuốc, rít hai hơi. Tôi gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp, hắn phun ra một ngụm khói, ngữ khí có chút nặng nề:

“Ta vốn không muốn nói, nhưng sự tình đã đến nước này, ta sợ còn không nói sẽ gây thành đại họa…”

Thì ra Hồng Thiên Bảo vẫn luôn có chuyện gạt tôi! Tôi có chút tức giận, nhưng chuyện tới nước này rồi tức giận cũng không giải quyết được gì, đành phải bảo hắn nói cho rõ ràng. Kỳ thật Hồng lão hán đối với nhà nào trong Kim Điền Thôn cũng có thù oán! Hồng Thiên Bảo đi nơi khác buôn bán, 1 – 2 năm cũng không về được một lần, Hồng Thiên Cường lại thành thật chất phác, đã không còn trẻ nhưng đến nay vẫn chưa cưới vợ.

Việc đồng ruộng trong nhà toàn dựa vào một mình Hồng lão hán xử lý, cho nên nhà bọn họ đã phải chịu nhiều thiệt thòi ở trong thôn. Người trong thôn thấy Hồng Thiên Bảo có tiền, luôn muốn chiếm chút tiện nghi của nhà bọn họ. Điều này làm cho Hồng lão hán tức giận, mỗi lần xảy ra mâu thuẫn đều đánh nhau với người khác ở ngoài ruộng, đến khi Hồng Thiên Cường kịp thời tới nơi mới không xảy ra chuyện gì lớn. Nào ngờ Hồng lão hán vừa mới nuốt xuống ngụm tức khí này thì hôm sau lại phát hiện hoa màu trong ruộng nhà mình đã bị đốt cháy!

Người có mặt ngày hôm đó rất nhiều, Hồng lão hán cũng không biết là ai làm, cho nên đều hận những người có liên quan trong thôn, việc này Hồng lão hán đã từng nói với Hồng Thiên Bảo trong điện thoại, nhưng Hồng Thiên Bảo chỉ cho là ân oán nhỏ. Hồng lão hán sau đó lại đeo khăn trùm đầu, tiếp đó xuất hiện một loạt chuyện quỷ dị. Tôi nghe xong kinh ngạc mở to hai mắt, hay là Hồng lão hán lúc ấy đã giao dịch với âm vật?

Lão cho âm vật khống chế thân thể, hoàn thành chuyện âm vật muốn làm thì âm vật sẽ giúp lão ăn miếng trả miếng, cho nên mới có vài nhà bị đốt cháy? Như vậy thì có thể giải thích vì sao Hồng lão hán cái gì cũng không nhớ, video trong điện thoại cũng bị xóa một cách khó hiểu, lão căn bản không phải không nhớ, mà là cái gì cũng nhớ! Khó trách lão lại che dấu cái khăn trùm đầu, cái gì mà bảo vật truyền đời, chính là sợ tôi nhìn ra manh mối. Nhưng còn có một việc chưa thể giải thích a…

“Nếu như vậy, vì sao cuối cùng lão lại nói với ta về lai lịch của cái khăn?”

Hồng Thiên Bảo lắc đầu, tỏ vẻ hắn cũng không biết, hắn cho rằng có thể là trong lòng Hồng lão hán băn khoăn, rốt cuộc cả đời là một nông dân thật thà, loại việc chủ động hại người này trước nay chưa từng làm. Cho nên muốn lưu tôi lại, vạn nhất xảy ra chuyện gì tôi cũng có thể giúp được.

“Đúng rồi, còn có một việc, cái khăn ngươi cầm thật ra là giả!”

Hồng Thiên Bảo lại ném ra một quả bom. Cái gì, đồ giả? Tôi liều chết mới đoạt được cái khăn nhưng lại là giả? Hồng Thiên Bảo gật đầu. Hắn đã xem qua cái khăn gia truyền, bởi vì đã nhiều năm cho nên màu sắc cũng không thể đẹp như vậy, trên đó còn có vết máu và bụi bẩn, còn cái tôi lấy được lại rất đẹp và vô cùng sạch sẽ. Chỉ là ngày đó bị dọa đến choáng váng, cũng không chú ý tới chi tiết này, đến khi xảy ra chuyện, hắn mới ý thức được cái khăn có chút không đúng.

Tôi hít sâu một hơi, cái khăn là giả, 2 ngày nay Hồng lão hán cũng không đeo khăn, vậy cái khăn thật sự hiện đang ở đâu? Hồng Thiên Bảo tỏ vẻ hắn cũng không biết, hắn chỉ ý thức được sự tình nghiêm trọng, sợ nếu không nói ra thì cả đời khó mà yên lòng.

“Cửu Lân huynh đệ, tiếp theo vẫn phải dựa vào ngươi, mặc kệ cái khăn là thật hay giả, ít nhất một tia tàn hồn kia là thật! Trong khoảng thời gian này ta đi theo ngươi, cũng biết nếu thiếu đi một phần tàn hồn, hiện giờ âm linh hẳn là cũng đã suy yếu?”

Hồng Thiên Bảo rất thông minh, phân tích đúng chỗ.

Tôi than thầm một hơi, cái này thì có ích gì, chúng tôi căn bản không biết âm linh đang trốn ở đâu. Nhìn hành vi của người trong thôn, tuy rằng âm linh đã suy yếu nhưng là thực lực vẫn không thể khinh thường. Tôi vỗ vai Hồng Thiên Bảo, bảo hắn cứ yên tâm, nếu chuyện vẫn tiếp tục thì tôi khẳng định sẽ tận lực, lại nói tôi cũng không muốn thấy thôn dân bị một âm linh gây tai họa như vậy. Hồng Thiên Bảo nhẹ nhàng thở ra, lúc này Hồng Thiên Cường từ xa chạy tới, nói có việc muốn tìm tôi.

Tôi và Hồng Thiên Bảo nhìn nhau cười, cho rằng Hồng Thiên Cường cũng đã phát hiện ra điều không thích hợp, muốn nói với tôi chân tướng. Nhưng ai ngờ Hồng Thiên Cường chỉ nói trong thôn lại có một nhà xảy ra chuyện, mời tôi đến gặp. Tôi tự nhiên là không có ý kiến, Hồng Thiên Bảo về nhà chăm sóc Hồng lão hán, tôi và Hồng Thiên Cường đi tới nơi xảy ra chuyện. Người này họ Lý, nhà ở cuối thôn, cách nơi chúng tôi ở khá xa. Tôi và Hồng Thiên Cường vừa đi vừa nói chuyện, tôi có chút kinh ngạc phát hiện ra Hồng Thiên Cường luôn chất phác nhưng hôm nay lại nói khá nhiều, dọc đường đi không làm tôi cảm thấy nhàm chán.

Tôi cũng không để trong lòng, nghĩ rằng có thể là do Hồng lão hán đã bình phục, cho nên hắn hưng phấn tâm tình mới trở nên rộng mở. Đi 10 phút mới tới Lý gia. Tôi phát hiện trời đã tối đen nhưng Lý gia không bật đèn, trong sân kê một cái bàn thắp một ngọn nến, nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau có một bóng người ngồi đó, không thấy rõ bộ dạng. Hồng Thiên Cường bảo tôi đừng bận tâm, nói chồng của Lý quả phụ đã sớm qua đời, chỉ để lại một đứa con trai, trong nhà rất nghèo vì nuôi con đi học mà nợ tiền nhiều người, cho nên khi con trai không ở nhà, Lý quả phụ cứ trời tối là đi ngủ, cũng không bật đèn, đến cả nến cũng không dùng.

Tôi hiểu được tâm tình cô ta, liền theo Hồng Thiên Cường vào nhà. Nhưng không ngờ sau khi vào sân, Hồng Thiên Cường lại đột nhiên nói có việc phải đi trước, tôi lập tức cảm thấy kỳ quái, nhưng Lý quả phụ đã đứng lên, cảm tạ Hồng Thiên Cường cả nửa ngày. Tôi luôn cảm thấy thái độ của Lý quả phụ đối với Hồng Thiên Cường quá mức cung kính, dù chỉ là giúp gọi người nhưng cô ta lại liên tục khom lưng, uốn gối với Hồng Thiên Cường, chỉ thiếu nước quỳ xuống tới…

Cô ta vừa tới gần, tôi mới phát hiện Lý quả phụ vẫn rất xinh đẹp, thoạt nhìn chỉ hơn 40 tuổi, mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt to, mũi nhỏ, nếu không phải vì cuộc sống khó khăn mà trên mặt có vài nếp nhăn, ánh mắt có chút dại ra thì ra ngoài tuyệt đối vẫn là một nữ nhân đầy nét phong vận. Hồng Thiên Cường vừa đi, Lý quả phụ đột nhiên im miệng, phỏng chừng là không biết nói gì. Xem bộ dáng này, tôi đành phải mở miệng trước hỏi cô ta tìm tôi có chuyện gì? Lý quả phụ do dự nửa ngày, ấp a ấp úng mãi chưa nói ra được nguyên cớ, chỉ nói mời tôi vào nhà xem sẽ rõ.

Tôi nhìn vào trong phòng, trong nhà tối om, nhìn thế nào đây? Nhưng không chịu nổi Lý quả phụ cầu cạnh, tôi mềm lòng, nghĩ chắc cũng không có chuyện gì lớn liền đi vào trong phòng. Trong phòng tối đen như mực, tôi thích ứng cả nửa ngày mới thấy chút đồ vật. Nhà Lý quả phụ quả thật là nghèo như Hồng Thiên Cường nói, nhà chỉ có bốn bức tường là cách hình dung tốt nhất. Trong nhà trống rỗng, bếp ở trong phòng khách, thậm chí có mùi mốc. Nhưng nhìn mãi cũng không thấy cái gì đặc biệt, tôi thật sự không biết cô ta muốn tôi xem cái gì, liền quay đầu định hỏi.

Lý quả phụ đứng dưới ánh nến, một đôi mắt mỹ lệ nhìn tôi. Nhưng gương mặt kia một nửa là hoàn hảo, một nửa lại như bong ra, mơ hồ ở giữa còn có cái gì đó nhấp nhô trên mặt, sự đối lập như vậy làm tôi hoảng sợ thiếu chút nữa đã hét lên. Tôi nhất thời ngây ngẩn cả người, chỉ thấy Lý quả phụ cúi đầu thổi tắt ngọn nến, khi nến tắt, cô ta ngẩng đầu lên nhìn tôi. Ánh mắt đó vô cùng quỷ dị, còn lộ ra một tia bất đắc dĩ.

Giây tiếp theo, cảnh tượng chung quanh nháy mắt đã thay đổi, không gian bắt đầu vặn vẹo, từng khối thi thể không đầy đủ xuất hiện trước mắt tôi, nhìn mức độ khô quắt của thi thể hẳn đã lâu năm. Trên đầu thi thể đều buộc khăn đỏ trùm đầu… Đây chẳng lẽ là quân Thái Bình năm đó? Không lý nào a, quân Thái Bình ở Kim Điền Thôn chỉ là một đám nông dân khởi nghĩa, quy mô không lớn, cũng không có thương vong gì, nhưng hiện giờ âm linh quân Thái Bình chung quanh tôi ít nhất có tới mấy trăm người. Trời ạ, chẳng lẽ Hồng Tú Toàn kéo âm linh quân Thái Bình ở nơi khác tới? Chẳng lẽ hắn muốn xây dựng một đội quỷ binh?

“Khặc khặc…”

Tôi vừa định đi tới thì một bóng người xuất hiện giờ cuối đoàn quân, hắn từng bước đi tới, trên đầu đội khăn, trên mặt mang ý cười, nhưng nét cười dưới hoàn cảnh thi thể chung quanh lại có nét âm hàn vô cùng. Điều khiến tôi khiếp sợ là người này chính là Hồng Thiên Cường, một Hồng Thiên Cường chất phác thành thật!

“Cảm thấy thế nào? Đại quân phục quốc của ta?”

Hồng Thiên Cường dào dạt đắc ý nói.

“Sao lại là ngươi?”

Tôi nhất thời không thể tiếp nhận được, xem ngữ khí hắn nói chuyện, rõ ràng chuyện này từ đầu tới đuôi đều là một tay hắn thao túng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297
Thông tin truyện
Tên truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện sex Ma Quỷ
Ngày cập nhật 18/12/2021 11:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hướng Nhật – Quyển 6
0 Ra khỏi nhà kho, Hướng Nhật nhìn thoáng qua hai tên xui xẻo vẫn đang trong tình trạng ngất xỉu, nằm tựa vào tường trông thật đần độn, xem ra lúc này không còn ai lui tới xung quanh nhà kho. Đi được một đoạn đường dài, Hướng Nhật đoán chừng chân hai cô bé đã khôi phục lại bình thường, nhưng hắn cũng không buông hai nàng ra, bởi vì bước kế tiếp tối qua trọng cần phải ôm. Hai em muốn thử một chút cảm giác bay trên không không? Hướng Nhật quay sang hỏi hai cô bé đang thẹn thùng vì bị hắn ôm. Cảm giác bay trên không? Đương nhiên hai cô...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật
Doãn Chí Bình chi dâm
Mạnh hơn... A a... chết... ta... A~~! Ta bất kể... a a ta nguyện vĩnh viễn làm con chó cái bên cạnh ngươi... A a... Ngươi nhanh... A... Nhanh xé nát tử cung của con chó mẹ của ngươi đi... a a... ta yêu chết con cặc của chủ nhân ngươi... Ta lại nhanh mất ... Doãn chí bình cũng hét lớn... Dung nô... ráng... ráng nhịn... Chủ nhân ngươi cũng sắp ra... Chúng ta cùng ra một lúc nào... Ba ba ba la... Tiểu vũ nằm ở một bên chứng kiến sư mẫu tiện nhân... dâm thái như vậy tâm lý thập phần đố kị... chết sống không chịu nhượng cho hắn bắn vào...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Phá trinh lỗ đít Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện cổ trang Truyện dâm hiệp Truyện liếm lồn Truyện sex ngoại tình
Người chồng siêu đẳng (Update Phần 16)
Chiều đến, Trần Lâm về nhà liền, điều hắn quan tâm nhất lúc này là Ngữ Yến. Khi vô nhà, thấy người giúp việc là Thím Lôi đang lau dọn nhà cửa vội chào hắn. Ông chủ về rồi, ông chủ đã ăn cơm chưa? Để tôi hâm nóng đồ ăn lại cho ngài. Thôi không cần đâu thím Lôi. Tôi ăn ở ngoài rồi. Ngữ Yến nó sao rồi, nó có chịu ăn uống gì không? Tiểu thư vẫn ngồi một mình trong phòng. Nãy tiểu thư có ăn một chút cháo rồi. Ừ. Thím cứ làm đi. Tôi lên thăm con bé. Trần Lâm đi lên phòng Ngữ Yến. Khi mở cửa...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện xã hội

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng