Tiểu Lý rất nhanh đã mở mắt, ý thức vẫn chưa tỉnh táo, gọi một tiếng “Cha” rồi lại hôn mê. Tôi cau mày một cái, vội bảo lão Lý cõng thằng nhóc trở về. Tần Vũ đã tỉnh, bị Tam Pháo lôi vào trong phòng. Tôi hỏi Tam Pháo, Tần Vũ giờ sao rồi? Tam Pháo bất đắc dĩ “Không ăn không uống không ngủ, tuyệt vọng muốn tự sát. Nhưng may mắn bị ta ngăn cản, nếu không giờ đã chết rồi…”
Tôi nhìn qua khe cửa, Tần Vũ sắc mặt trắng bệch, toàn thân hư thoát như một bãi bùn nhão, co quắp nằm trong góc tường không nhúc nhích, yên lặng rơi lệ. “Các ngươi đều phản bội ta, các ngươi đều phản bội ta, trời ơi, trên thế giới này còn có bằng hữu sao?” Tần Vũ tuyệt vọng nhẹ giọng nỉ non.
Tam Pháo lập tức hỏi tôi có cách gì không? Tôi trầm mặc một lát, cẩn thận suy nghĩ, kỳ thật cũng không có cách gì tốt, hiện giờ việc duy nhất có thể làm, là ăn miếng trả miếng. “Tất cả mọi người nghỉ ngơi đi!” Tôi nói “Ta suy nghĩ thật kỹ đã.” Nói xong, không chờ bọn hắn đáp lời, tôi về phòng, nhắm mắt lại nặng nề thiếp đi.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, tôi đã bị Lý mặt rỗ đánh thức. Tôi lập tức mở to mắt, Lý mặt rỗ vô cùng lo lắng nhìn tôi “Không xong, ngươi mau xem xem ngươi có mất thứ gì không?” Tôi cười “Có phải con trai ngươi lấy tiền của ngươi rồi không?” Lý mặt rỗ giật mình “Sao ngươi biết?” Tôi nói “Liệu sự như thần thôi, đừng hoảng hốt, Thiên Lang Tiên và Ngư Lân Chủy Thủ của ta cũng bị tiểu Lý trộm đi rồi.”
Lý mặt rỗ kinh hãi, tròng mắt trừng lớn “Ngươi nhìn thấy tiểu Lý trộm đồ? Sao không ngăn lại?” – “Không cần thiết.” Tôi cười “Đừng gấp, hết thảy đều nằm trong kế hoạch của ta.” Lão Lý càng ngạc nhiên hơn “A, vậy ngươi nói cho ta một chút, kế hoạch của ngươi rốt cuộc là gì? Con ta có thể gặp nguy hiểm không?” – “Yên tâm đi.” Tôi an ủi “Qua mấy ngày, đồ đạc và tiểu Lý đều sẽ trở lại, hiện giờ việc chúng ta cần làm, chính là chờ đợi.” Lý mặt rỗ nghi hoặc nhìn tôi, tôi chỉ mỉm cười “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều. Ta ngủ bù đây.”
Nói xong, tôi lại leo lên giường đi ngủ, Lý mặt rỗ đứng ở cửa ngây người thật lâu, cuối cùng bất đắc dĩ đành đi ra. Đến ban đêm, vẫn không có tin tức của tiểu Lý, Lý mặt rỗ sốt ruột ăn không ngon ngủ không yên, trong một đêm có vẻ đã già hơn rất nhiều. Tôi cũng không biết phải an ủi hắn như thế nào, mặc dù thấy hắn lo lắng như vậy tôi cũng đau lòng, nhưng vì đại cục chỉ có thể để Lý mặt rỗ nhịn một chút.
Chín giờ tối, tôi liền thả Tần Vũ đi. Tần Vũ hận chúng tôi thấu xương, nếu như hắn có thể đánh giết được chúng tôi, đoán chừng đã sớm hạ sát thủ. Mấy ngày nay, tôi không đi ra ngoài, một mực ở nhà chờ tin tức. Cứ như vậy ba ngày trôi qua, nhưng vẫn không có động tĩnh, lòng tôi cũng lo lắng bất an, trong lòng hoài nghi phải chăng là kế hoạch không thành công?
Nhưng đến ngày thứ tư, đã có chuyển cơ (cơ hội xoay chuyển tình thế). Tôi nghe một cuộc điện thoại thần bí xong, lập tức nói với Lý mặt rỗ và Tam Pháo “Các ngươi đi cùng ta, ta đưa các ngươi tới một nơi.” Lão Lý sớm đã phiền muộn không thôi, hiện giờ tôi mở miệng, hắn không chờ được liền theo tôi ra khỏi khách sạn.
Chúng tôi đi thẳng tới khu thương mại trung tâm của thành phố, cuối cùng dừng lại trước một ngôi biệt thự hoành tráng. Tôi gõ cửa một cái, cửa rất nhanh đã mở ra, đứng trước cửa đương nhiên là Mã lão bản. Lão nhìn thấy chúng tôi, giật mình nói “Các ngươi sao lại tới đây?” Tôi cười nói “Không có gì, đến xem xem ngươi còn sống được mấy ngày.” – “Ngươi có ý gì?” Mã lão bản bị chọc giận, phẫn nộ nhìn tôi. “Không có ý gì, đợi chút nữa ngươi sẽ biết.” Tôi không nói tiếp, xông vào nhà.
Đúng là không cần phải nói, ngôi biệt thự này thật đúng là thiên đường của người giàu có a, trang trí tráng lệ, sang trọng như cung điện, vô cùng khí phái. Ở trong đó, tôi lại vô tình sinh ra cảm giác tự ti… Tôi vội tự an ủi, không có gì phải tự ti, ngôi biệt thự tráng lệ này, có thể không phải là do Mã lão bản kiếm được, rất có thể là lão dùng tiền bất nghĩa mua được. Đừng nhìn hiện giờ phong quang, ngày sau tất nhiên sẽ ngàn vàng tan biến, thậm chí còn có thể hại đến tính mệnh.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Mã lão bản cắn răng trừng mắt nhìn tôi “Mau cút ra ngoài cho ta, nếu không ta báo cảnh sát!” – “A, không có gì, chỉ là muốn cho ngươi nếm thử, tư vị bị bằng hữu phản bội. Để ngươi xem một chút Tần Vũ mấy ngày qua rốt cuộc đã trải qua thống khổ như thế nào.”
Tiềm thức của Tần Vũ nói cho hắn biết, hắn bị phản bội, bị tất cả mọi người bên cạnh hắn phản bội. Hắn đã mất đi bằng hữu, đã mất đi huynh đệ, thậm chí tuyệt vọng đến mức muốn tự sát, loại đau khổ này, quả thực vượt quá cực hạn mà nhân loại có thể chịu được.
Mã lão bản chau mày “Ngươi rốt cuộc có ý gì?” – “Ra đây đi.” Tôi cười, tiện tay búng một cái. Rất nhanh, ngoài cửa có hai người đi tới, một là Lý Tiểu Manh, người kia là A Diễm. Khi Mã lão bản trông thấy hai người, lập tức giật mình “Tiểu Manh, A Diễm, các ngươi về trước đi, ta có chút việc phải giải quyết.” – “Cút!” A Diễm và Lý mặt rỗ cơ hồ hai miệng một lời mắng. Mã lão bản lập tức luống cuống, trợn mắt hốc mồm nhìn họ “Các ngươi sao vậy? Chúng ta là bằng hữu tốt nhất mà.”
“Đừng phí sức.” Tôi cười nói “Ngươi thật sự cho rằng dựa vào chút bàng môn tả đạo, cái gì bọn họ cũng nguyện ý làm ư? Bọn họ chẳng qua là theo lời ta, thắng được tín nhiệm của ngươi mà thôi.” – “Cái gì?” Mã lão bản tức đến thổ huyết “Đây là kế ly gián sao?” – “Dĩ nhiên không phải.” Tôi cười nói “Bọn họ vốn không hề đồng lòng với ngươi, sao lại gọi là kế ly gián.”
A Diễm cười nói “Mã lão bản, ngươi hại chồng ta thành như vậy, ta không thể ngồi chờ chết phải không? Cho nên đã chuẩn bị cho ngươi một phần lễ vật nho nhỏ.” Nói rồi A Diễm ném một tờ giấy cho Mã lão bản. Lão hồ nghi nhìn tờ giấy, sau đó thận trọng cầm lên. Khi lão nhìn rõ tờ giấy, lập giận tới khí huyết quay cuồng, toàn thân run rẩy “Đáng chết, con mẹ nó thật đáng chết, ngươi đem tiền của ta chuyển đi đâu rồi?”
“Khu vực Nghèo khó thiên tai ba ngàn vạn, ngân quỹ hai ngàn vạn, trung tâm điều trị bệnh AIDS hai ngàn vạn…” A Diễm thuận miệng nêu lên “Hiện giờ trong tài khoản của ngươi còn ba trăm vạn.” – “Cái gì.” Mã lão bản lập tức nổi trận lôi đình “A Diễm, uổng cho ta tín nhiệm ngươi như vậy, giao tài khoản cho ngươi quản lý…” – “Hết cách, là ngươi đối phó ta trước.” A Diễm tức giận nói.
Mã lão bản tuyệt vọng nhắm mắt lại, không nhịn được phun ra một ngụm máu “Ngươi… Ngươi dám phản bội ta…” A Diễm bất đắc dĩ nhún vai “Mã lão bản, chúng ta làm thí nghiệm đi! Chúng ta xem thử, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bằng hữu.” Nói xong, A Diễm xách một cái vali từ ngoài cửa vào “Trong này, là ba trăm vạn cuối cùng của ngươi, ngươi xem thử ba trăm vạn có thể kiếm được bao nhiêu bằng hữu cho ngươi.”
“A, đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, vừa rồi ta lấy danh nghĩa của ngươi, thua bạc ba trăm mười vạn vào tay A Lai bằng hữu tốt nhất ngươi, ngươi tốt nhất là gọi điện thoại ngay bây giờ đi, ta cho ngươi xem thử một chút những bằng hữu kia rốt cuộc là cảm thấy như thế nào.”
Mã lão bản phẫn nộ gầm thét “Các ngươi đám điên rồ này, ta sẽ báo cảnh sát, ta muốn để cảnh sát bắt các ngươi đi!” – “Được.” A Diễm cười duyên nói “Gần đây cảnh sát đang truy bắt ma tuý rất gắt gao, ta không tin trong biệt thự của ngươi không có ma tuý.”
“Được rồi, bây giờ ta nói về quy tắc trò chơi của chúng ta.” Tôi vô cùng hài lòng ngồi trên ghế nói “Ngươi bây giờ trong tay có ba trăm vạn, mà thiếu A Lai tiền đánh bạc là ba trăm mười vạn. Nếu như ngươi có thể vay bằng hữu được mười vạn tệ, vậy chuyện này chúng ta sẽ không truy cứu, nếu không vay được, hừ, ngươi đợi A Lai chặt ngươi làm tám khúc đi.”
“Ha ha.” Mã lão bản cuồng ngạo cười “Các ngươi không khỏi quá xem thường ta rồi, chẳng phải chỉ là mười vạn tệ thôi sao? Người ta chỉ cần nghe thấy họ Mã là có thể cho vay.” Nói xong, lão liền gọi điện cho A Lai đến thu tiền. A Lai vừa nghe thấy đến lấy tiền liền cười đồng ý, chưa đến mười phút sau đã tới nơi.
“Mã lão bản, đã lâu không đi đến đó chơi, gần đây có phải rất bận không?” A Lai cười đi tới, nhiệt tình chào hỏi. Mã lão bản cười nhạt nói “Ừm, có chút bận.” – “Đúng vậy a, Mã lão bản trăm công ngàn việc đương nhiên bận rộn. Đúng rồi, gần đây chúng ta vừa có chút hàng mới, ta cố ý đưa tới cho ngài một chút.” – “Thật sao?” Mã lão bản cười nói “Đa tạ ngươi.” – “Cảm ơn cái gì, chúng ta là bằng hữu mà.” A Lai nói rồi đưa cho Mã lão bản một cái gói nhỏ đóng kín, bên trong có một ít bột màu trắng.
“Lão bản.” Lúc này Lý mặt rỗ từ toilet đi tới, cố ý nói lớn “Hiện giờ công ty chỉ có thể xin phá sản, chỉ còn ba trăm vạn vốn lưu động, mười vạn tệ tiền đánh bạc thật sự là không rút ra được a.” Mã lão bản trừng mắt liếc nhìn Lý mặt rỗ “Ta sẽ nghĩ cách!” A Lai đang nhiệt tình lập tức lo lắng nhìn Mã lão bản “Mã lão bản, đây là… Có chuyện gì xảy ra?” Mã lão bản ủ rũ cúi đầu nói “Mấy ngày nay tài chính có chút áp lực, nhưng ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không thiếu tiền ngươi. Hay là ba trăm vạn này ta lấy giải cứu công ty trước đã.”
“Nói cách khác, ngươi có thể sẽ phá sản, sau đó bị cảnh sát điều tra ra phạm tội gì đó, số tiền kia vĩnh viễn không còn đúng không?” A Lai lập tức truy vấn. Mã lão bản mặt mo đỏ ửng “Hẳn là sẽ không…” – “Không cục cứt.” A Lai phẫn nộ, so với trước đó đầy nhiệt tình như hai người khác nhau “Đem lão tử ra làm trò khỉ, đừng cho là ta không biết chuyện của họ Mã ngươi, ta đã sớm thấy được công ty ngươi tràn ngập rủi ro, lần này xem ra xong đời khỏi chơi rồi! Trả tiền, trả tiền, nhanh trả tiền đây!”
Mã lão bản kinh ngạc “A Lai, chúng ta là bằng hữu…” – “Con mẹ nó ai là bằng hữu của ngươi, ngươi thiếu tiền của lão tử, mau trả!” – “Ba trăm vạn này…” – “Cái cứt chó gì mà ba trăm vạn, ba trăm mười vạn, còn thiếu mười vạn, thiếu một hào cũng không được, mẹ kiếp nhanh lên!” A Lai thở phì phò nói, ma tuý vốn chuẩn bị đưa cho Mã lão bản cũng thu lại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 18/12/2021 11:38 (GMT+7) |