Cô ta chậm rãi giơ súng lên, xem ra ý thức của cô ta vẫn còn, chỉ là thân thể bị khống chế. “Na Na, bỏ súng xuống!” Cảnh sát Lương vừa hô vừa rút súng. “Đừng nổ súng, cô ta bị khống chế…” Tôi vội vàng kéo y lại, bảo y đừng làm loạn. Phong Thân Na Na liều mạng lắc đầu, tựa hồ muốn phản kháng sức mạnh đang khống chế mình nhưng dường như bất lực. Một tiếng súng vang lên, màng nhĩ của tôi đau đớn, theo bản năng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, phát hiện Phong Thân Na Na lúc này đã há to miệng, nằm trên mặt đất, y phục của cô ta có một vết đạn đẫm máu. Tất cả chúng tôi đều sợ ngây người. Tôi kinh ngạc nhìn cảnh sát Lương, họng súng của y còn đang bốc khói. “Nữ nhân này dám chĩa súng vào chúng ta, vì để tránh xảy ra chuyện, ta bắt buộc phải làm thế.” Cảnh sát Lương nói, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, tôi đột nhiên ý thức được, nam nhân này bề ngoài chính trực là giả vờ, đây mới là bản tính thật của y. Còn trẻ như vậy đã bò lên trên vị trí đội trưởng hình cảnh, không biết đã đạp lên bao nhiêu đối thủ, loại người này thường thường vì bản thân có thể hy sinh tất cả.
Tôi hận không thể đánh y một quyền, nhưng y đã mặc bộ cảnh phục này, tôi chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi. Tôi kiểm tra thương thế của Phong Thân Na Na, đạn bắn xuyên qua bụng của cô ta, máu tươi ướt đẫm quần áo, thân thể không ngừng co giật, miệng nói “Lạnh quá! Lạnh quá!” – “Còn đứng ngây đó làm gì, mau gọi 120!” Tôi nhìn Lý mặt rỗ hét lớn một tiếng, cởi áo khoác đắp cho Phong Thân Na Na. Lý mặt rỗ cũng sợ hãi, vội vàng lấy điện thoại gọi cấp cứu. Tôi ôm lấy Phong Thân Na Na đưa vào nhà xác, mấy thi thể bên trong đã không thấy đâu, chỉ có thi thể bị tôi thi pháp vẫn đang không ngừng viết chữ lên cát, cảnh sát Lương giật nảy mình, xém chút đã nổ súng. Nơi này mặc dù âm trầm, nhưng tạm thời vẫn là nơi an toàn nhất. Chúng tôi đắp chăn bông cho Phong Thân Na Na, cô ta mặc dù không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đã rất yếu, khó tránh khỏi lại bị hung thủ khống chế! Tôi vò hai lá Trấn Thi Phù thành một cục, nhét vào trong tai cô ta.
Trấn Thi Phù chỉ còn một lá cuối cùng, tôi khẽ cắn môi, kín đáo đưa cho Tiểu Nguyệt phòng thân. “Trương lão bản, bên ngoài dường như có động tĩnh! Ngươi mau nghĩ cách đối phó với hoạt thi.” Cảnh sát Lương nói. Từ khi vào nhà xác, hắn chưa nói một câu nào quan tâm đến thương thế của Phong Thân Na Na, tôi không khỏi xem thường hắn. “Lý mặt rỗ, tới phụ một tay.” Tôi nói một tiếng, sau đó cởi dây buộc trên người thi thể, sau đó lấy máu lươn rót lên yết hầu thi thể. Sau vài giây, thi thể đã không còn viết chữ nữa, mà bắt đầu không ngừng giãy giụa, tôi bảo Lý mặt rỗ đè giữ thi thể, lại bảo Tiểu Nguyệt đưa kéo cho tôi, tôi đâm tám cái lỗ nhỏ trên cổ thi thể. Tát Mãn Giáo cho rằng, linh hồn của con người tựa như một cây đại thụ, cắm rễ ở ngực, lấy máu tươi làm chất dinh dưỡng, xuôi theo đầu sinh trưởng ra ngoài, cho nên người Thanh triều xem bím tóc là sinh mệnh, bím tóc bị cắt mất chẳng khác nào linh hồn bị cắt đứt.
Mà chuyện tôi phải làm bây giờ là phóng thích âm linh trong thi thể! Thi thể này sở dĩ không bị tiếng trống khống chế hiển nhiên là vì có một âm linh Thanh triều nhập vào. Làm như vậy rất nguy hiểm, vạn nhất âm linh này cùng hung cực ác, chẳng những không hợp tác với chúng tôi, mà còn hại chúng tôi, vậy thì thảm rồi. Nhưng chỉ cần có một tia hy vọng thì vẫn phải thử. Đúng lúc này, thi thể đột nhiên mở hai mắt ra, không còn là đôi mắt trắng hếu, mà là một đôi mắt sáng ngời có thần, hắn nhìn chằm chằm tôi nói “Ngươi là người phương nào? Lão phu vì sao lại ở đây? Cẩu hoàng đế ở đâu, ta phải giết hắn!” Nghe được câu này, trong đầu tôi bỗng nhiên linh quang lóe lên, hỏi dò “Ngài không phải là Mãn Thanh đệ nhất dũng sĩ Ngao Bái chứ?” – “Ngươi dám gọi thẳng tục danh của lão phu, chán sống sao?” Thi thể giương nanh múa vuốt quát. Xem ra tôi đoán không lầm, hắn chính là vị đại thần đã vì Đại Thanh lập bao công lao hãn mã, lại vì công lao mà kiêu ngạo, cuối cùng bị Hoàng đế Khang Hi lập mưu tru sát – Ngao Bái! Tôi đoán được là bởi vì âm linh này thật sự là quá cường hãn. Cỗ khí tức này, so với Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ chỉ kém hơn một chút mà thôi!
Huống hồ người thời Thanh luôn bị tư tưởng trung quân ái quốc cắm rễ trong đầu, có thể lợi hại như vậy, còn dám mắng Hoàng đế là cẩu hoàng đế, e là cũng chỉ có Ngao Bái. Ngao Bái giãy giụa muốn đứng lên, tôi vội nói “Bên ngoài có cao thủ đại nội do cẩu hoàng đế phái tới hại ngài, muốn rời đi nhất định phải đánh lui đám cao thủ đại nội kia mới được.” Ngao Bái nghe xong thì điên cuồng cười ha hả “Ha ha ha ha, chỉ là mấy tên cao thủ đại nội, ta có thể xé xác bọn hắn chỉ trong một hơi, lão phu chính là Mãn Thanh đệ nhất dũng sĩ.” Nói rồi Ngao Bái đột nhiên lại khóc nấc, tất cả chúng tôi đều ngây ngẩn cả người, vừa khóc lại cười, đây là làm cái cọng lông gì vậy a? Tôi nhẹ nhàng hỏi một câu “Ngao lão gia tử?” Ngao Bái thở thật dài “Tiểu tử, ngươi không cần gạt ta, lão phu biết mình đã sớm chết, ngươi nói thực cho ta biết, thiên hạ hôm nay vẫn là thiên hạ của nhà Ái Tân Giác La ư?” – “Không, đã không phải, đã hơn ba trăm năm.” Tôi vừa nghĩ vừa nói. “Thương hải tang điền, một cái búng tay!” Ngao Bái ngửa mặt lên trời thở dài “Xin hỏi hậu thế đánh giá lão phu như thế nào?” – “Hậu thế nói ngài là…”
Lý mặt rỗ sợ tôi nói ra sự thật, mau chóng lại gần cười tí tửng nói “Hậu thế nói ngài là đại đại trung thần! Còn trung trinh hơn cả Nhạc Phi, chỉ tiếc là bị tiểu nhân hãm hại. Mấy năm trước còn có một quyển sách viết về ngài, tên là Lộc Đỉnh Ký, ở trong đó ngài trung nghĩa vô song, là một vị đại thần thẳng thắn cương nghị, thật sự là xúc động lòng người.” Lý mặt rỗ âm thầm nhìn tôi nhíu lông mày, công phu vỗ mông ngựa này tôi xem như hoàn toàn bái phục, người sống người chết đều ăn sạch. Ngao Bái cảm khái nói “Thì ra lão phu còn được hậu nhân viết sách, lưu danh sử xanh rồi? Được được được a, xem ra cuối cùng hậu thế đã trả lại sự trong sạch cho lão phu, chỉ tiếc Khang Hi tiểu nhi phế vật, cô phụ một tấm lòng trung của ta a.” Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa rất gấp, cảnh sát Lương sắc mặt trắng bệch nói “Nguy rồi, đám hoạt thi đuổi tới.”
“Yêu nghiệt to gan!” Ngao Bái đang ngồi trên giường, đột nhiên chợt quát một tiếng rồi nhảy dựng lên, một cước đạp tới, cửa nhà xác đều bị hắn đạp cho đổ rạp, một tiếng ầm vang đập vào một hoạt thi. Ngao Bái như mãnh hổ hạ sơn nhào tới, chỉ nghe thấy một trận tiếng xương cốt vỡ vụn, cỗ hoạt thi kia bị hắn xé thành hai nửa! Chiến lực này thật quá bưu hãn. Nghe nói năm đó Ngao Bái cầm binh đánh giặc, chém đến hỏng cả đao, hắn tay không tấc sắt chiến đấu, một trận hắn đánh chết hơn năm mươi người, xé nát hơn một trăm người, địch ta đều sợ hãi đến ngây người, cho nên Hoàng Thái Cực mới phong hắn là Mãn Thanh đệ nhất dũng sĩ. Phía sau có hai cỗ hoạt thi thấy cảnh này, nhe răng trợn mắt nhào về phía Ngao Bái, Ngao Bái như một tòa núi nhỏ chặn ở cửa, cùng bọn chúng đại chiến!
…
Hai con hoạt thi không dám đấu cứng với Ngao Bái, chỉ có thể tựa vào vách tường chợt tới chợt lui, không ngừng quấy rối hắn. Ngao Bái bị chọc giận, hung ác nắm chặt một con hoạt thi, dùng sức ấn đầu của nó về phía lồng ngực. Phù một tiếng, cái đầu hoạt thi đã bị ấn vào trong lồng ngực, tình cảnh này làm tôi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cũng may vị Ngao thiếu bảo này là quân ta. Một con hoạt thi khác phát ra tiếng dã thú dạng gào thét nhào tới, kết quả Ngao Bái rống còn to hơn, trực tiếp vung nắm đấm đánh bay hoạt thi ra ngoài. Một quyền này sức mạnh quá lớn, trên vách tường tràn đầy máu tươi, tình cảnh thật sự là quá tàn nhẫn! Ngao Bái vẫn chưa hả giận, hắn tiến tới đè lên thi thể, từng quyền từng quyền đập xuống, giống như đồ tể chém vào thịt heo, làm chúng tôi tê cả da đầu. Một quyền, hai quyền! Cuối cùng hoạt thi biến thành một bãi thịt nát, co giật một chút rồi không động đậy.
Ngao Bái nhìn chúng tôi một cái, ánh mắt tàn bạo tựa như dã thú khát máu, hắn rống to “Bọn chuột nhắt cầm tù lão phu trong trống đang ở đâu?” – “Trong tòa nhà này, ta dẫn ngươi đi tìm.” Tôi nơm nớp lo sợ trả lời, sau đó dặn dò Tiểu Nguyệt một tiếng, bảo nàng ở lại trông chừng Phong Thân Na Na, sau đó cùng Lý mặt rỗ đưa Ngao Bái đi lên lầu. Chúng tôi tìm khắp cả lầu hai, lầu ba, nhưng lại không thấy cái bóng của đối phương, trong lúc đó Ngao Bái đã giải quyết một con hoạt thi bị cắt thành hai đoạn đang bò qua bò lại trên mặt đất, tôi thầm nghĩ sáng mai cảnh sát tới đây, trông thấy hành lang một mớ hỗn độn, không biết trên mặt sẽ thế nào? “Tiểu nhân hèn hạ, cút ra đây cho lão phu!” Ngao Bái đứng trong văn phòng phẫn nộ gầm thét, thanh âm như sấm làm chúng tôi phải bưng kín lỗ tai, lệ khí của hắn tạo nên một trận âm phong mãnh liệt, như quỷ vương xuất thế. Lý mặt rỗ nhỏ giọng hỏi tôi “Trương gia tiểu ca, ngươi nói Ngao Bái làm thế nào lại từ trong âm vật chạy tới? Ta nhớ trước kia chưa bao giờ gặp phải chuyện này a.” Tôi cười nói với lão Lý, hắn chỉ biết một mà không biết hai, kỳ thật âm vật trên đời này chia làm hai loại.
Loại thứ nhất là âm vật làm bạn bên người chủ nhân lâu dài, sau khi chủ nhân chết, một tia âm linh thường thường sẽ bám vào đồ vật mình yêu thích nhất. Tỉ như giày thêu, Đường triều cổ kính, còn có Lôi Đao… Loại thứ hai, cũng là loại ác độc nhất. Chính là cưỡng ép cầm tù âm linh trong đồ vật, tế luyện chúng thành âm vật. Tỉ như Xi Vưu Cốt Xa trong truyền thuyết, loại âm vật này có oán khí mạnh nhất, cũng khó khống chế nhất. Trong lịch sử ghi lại, Ngao Bái sau khi bị Hoàng đế Khang Hi bắt được, đã tức giận thổ huyết mà chết tại trong lao ngục. Xem ra sau khi hắn chết cũng không được an bình, thi thể đã bị người ta làm thành một cái trống nhỏ, bởi vậy oán khí thật lâu vẫn không tiêu tan, tự động coi chủ nhân của âm vật là kẻ địch.
Chúng tôi tìm kiếm ở lầu bốn, Ngao Bái đột nhiên kêu một tiếng “Quỷ la sát!” – “Cái gì?” Ngao Bái chỉ vào danh ngôn dán trên tường, phía trên là chân dung Maksim Gorky và câu nói ‘Sách vở là cầu thang của nhân loại tiến bộ’, Ngao Bái nghiêm trang hỏi tôi ở đây sao lại có quỷ la sát, là tội phạm truy nã sao? Tôi và Lý mặt rỗ phì cười, sau đó Ngao Bái đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, tròng mắt trợn lồi ra. Tôi bị dọa cho ba hồn rơi mất hai, còn tưởng rằng là đã chọc giận hắn, lại nghe được tiếng trống không biết từ nơi nào truyền đến. Bụp bụp! Bụp bụp! Tiếng trống thần bí trong bóng đêm lúc ẩn lúc hiện, tựa như có người đang vỗ trống bên tai, Ngao Bái lấy tay ôm đầu, phát ra thanh âm thống khổ, dường như đầu sắp vỡ ra đến nơi. “Ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi.” Hắn đột nhiên lao đi, trong bóng đêm có một nam nhân mặc đồ đen đi tới, cả khuôn mặt đều là sẹo, cầm trong tay một cái bát lãng cổ (trống bỏi), không ngừng lắc qua lắc lại. Ngao Bái cho dù tràn ngập oán khí và sát khí, cũng không thể chống lại sức mạnh của cái trống, tay hắn còn chưa chạm vào áo hắc y nam nhân, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, hai tay đã bị bẻ gãy theo một góc độ quỷ dị.
Ngay sau đó hai chân hắn cũng bị bẻ gãy, Ngao Bái quỳ trước mặt người đó, miệng há ra, không ngừng gầm gừ, thân thể bị khống chế, theo tiếng trống càng ngày càng vang dội, hắn liên tiếp đập đầu xuống rồi lại ngẩng đầu lên. Hắn tựa hồ như không biết đau, cuối cùng đầu đã bị đập nát, óc chảy đầy đất mà vẫn không ngừng đập. Tận mắt chứng kiến âm vật lợi hại đến mức này, trong lòng tôi cũng e ngại, nhưng bây giờ không là lúc sợ hãi. Tôi rút Thiên Lang Tiên, quất về phía hắc y nhân, hắn lộ ra một tia băng lãnh chế giễu, trên tay vẫn không ngừng lắc trống. Theo tiếng tác tác, tôi nhìn thấy một đám côn trùng màu đen từ trong miệng Ngao Bái chạy ra, như thủy triều đen kịt lan tràn khắp hành lang, Lý mặt rỗ sợ đến hồn phi phách tán, vội núp sau lưng tôi. “Trương gia tiểu ca, con mẹ nó đây là cái gì?” Lý mặt rỗ kêu lên. “Đừng sợ, là thi trùng mà thôi.” Tôi nói. Thi trùng sinh ra khi luyện thi, có chút giống với giòi, đều là ký sinh trùng sống trên thân người chết.
Tôi vung Thiên Lang Tiên ra sức quật lên thi trùng, thi trùng chết một nhóm lại một nhóm, nhưng chúng không ngừng bò lên giày của tôi. Tôi và Lý mặt rỗ liều mạng dùng chân giẫm đạp, tiếng bẹp bẹp vang lên, chất nhầy đầy đất, quả thực buồn nôn không chịu nổi. Phí sức chín trâu hai hổ, tôi rốt cuộc đã đánh lui được thi trùng, nhưng nam nhân kia đã không thấy bóng dáng đâu, tôi mở cửa sổ ra nhìn, vội vàng nhìn quanh. Thì ra người kia cưỡi lên một con hoạt thi, hoạt thi bò nhanh như thằn lằn, chỉ khoảnh khắc đã biến mất trong rừng cây. “Đáng chết!” Tôi đập một quyền lên tường. Mấy phút sau, xe cấp cứu đã đến cấp cứu cho Phong Thân Na Na rồi đưa tới bệnh viện. Lúc này đã là bốn giờ sáng. Cảnh sát Lương đưa chúng tôi ra khỏi cục cảnh sát, tất cả chúng tôi đều đã mệt mỏi, tôi chỉ muốn nhanh chóng đi về tắm nước nóng, ngủ ngon một giấc.
“Trương tiên sinh, có một chuyện ta không nghĩ ra, cho dù gia hỏa này muốn hủy thi diệt tích, cũng không cần phải đơn thương độc mã xông vào cục cảnh sát a?” Cảnh sát Lương buồn bực hỏi. “Hẳn là tiền cướp ngân hàng ở trong cục cảnh sát.” Tôi nói. “Nhiều tiền như vậy để ở đây đương nhiên không an toàn, buổi chiều ta đã cho người kiểm kê trả lại ngân hàng rồi.” Cảnh sát Lương đáp. Tôi nhíu mày, nếu là như vậy, mục đích của hắc y nhân thật khó hiểu! Được rồi, cứ đi một bước tính một bước đã. Đang chuẩn bị đón xe về tiệm, tôi chợt nhớ tới một việc, vội nói với cảnh sát Lương “Đúng rồi, phiền ngươi lưu ý một chút, hai ngày nay Vũ Hán có thể sẽ có một thi thể trẻ em từ năm đến bảy tuổi bị vứt bỏ!”
…
Cảnh sát Lương không tin nói “Trương lão bản, ý của ngươi là hung thủ sẽ sát hại một đứa trẻ? Tại sao hắn phải làm như vậy? Chẳng lẽ hung thủ là một kẻ biến thái cuồng sát.” Tiểu Nguyệt không nhẫn nhịn được, chu mỏ nói “Đây quả thực là phát điên rồi.” Tôi lắc đầu “Không, đứa bé này chết là có lý do.” Dưới tình huống bình thường, sử dụng loại âm vật có lực phản phệ cực mạnh này, người thi pháp sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng, nhẹ thì nguyên khí đại thương, nặng thì mất mạng! Vì giữ mạng, hắn rất có thể sẽ nuôi một đứa bé ở bên người, đối đãi như con ruột, lúc bình thường thì thân thiết như cha con, lúc âm vật phản phệ thì để đứa bé này thay hắn gánh chịu sức mạnh phản phệ. Sức chịu đựng của người trưởng thành và của trẻ con chênh lệch rất lớn, đêm nay hắn đã sử dụng cái trống kia không kiêng nể gì như vậy, chắc hẳn lực phản phệ sẽ cực mạnh, tôi đoán chừng đứa trẻ mà người thi pháp nuôi dưỡng đã bị phản phệ đến mất mạng rồi. Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng đây cũng là một đầu mối quan trọng để tìm ra hung phạm. Nghe xong, cảnh sát Lương gật đầu nói “Đây đúng là một đầu mối quan trọng, ta nhất định sẽ lưu ý. Đúng rồi, Trương lão bản, ngươi biết âm vật kia là cái gì chưa?” Tôi lắc đầu.
Rời khỏi cục cảnh sát, sau khi lên xe tôi mới nói với Lý mặt rỗ và Tiểu Nguyệt “Kỳ thực ta đã biết lai lịch của âm vật…” Vật kia là Thần Tử Cổ (Trống gọi bề tôi). Nghe nói năm đó Hoàng đế Khang Hi phải dốc hết sức bình sinh, cuối cùng mới bắt được Ngao Bái, liệt ra ba mươi tội trạng của hắn rồi tịch biên gia sản. Không lâu sau đó, mười ba tướng lĩnh thủ hạ của Ngao Bái nhao nhao binh biến, tập kết quân đội ở gần Sơn Hải Quan, ý đồ mưu phản. Thủ hạ của Ngao Bái là một đám hãn tướng kinh nghiệm sa trường, quân Bát Kỳ hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ, đánh mấy trận chẳng những không tiêu diệt được phản quân, hai vị thúc thúc của Khang Hi còn tử trận. Thấy phản quân sắp giết tới kinh thành, Khang Hi gấp như kiến bò chảo nóng. Có vị pháp sư trong hoàng cung đề nghị dùng xương sọ của Ngao Bái và trưởng tử của hắn, dựa theo pháp môn thần bí của Tát Mãn Giáo chế thành Thần Tử Cổ, như thế có thể hàng phục đám phản tướng. Thanh triều khởi nguyên từ tộc Nữ Chân, tín ngưỡng chính là Tát Mãn Giáo. Khang Hi nghe theo pháp sư, bí mật ban Thần Tử Cổ cho một tên thái giám, đưa đến trận tiền sử dụng. Chưa tới mấy ngày, mười ba tên phản tướng quả nhiên xuất hiện vấn đề, sáu người bỏ mình ngoài ý muốn, bốn người tự sát, ba người chạy trốn tới Cao Ly.
Thần Tử Cổ ý nghĩa như tên, tiếng trống vừa vang lên sẽ khiến kẻ khác phải thần phục, nhưng người bị khống chế sẽ sinh ra oán niệm cường đại, những oán niệm này sẽ phản phệ lại người sử dụng. Khang Hi mặc dù đã đánh bại phản quân, nhưng mà không lâu sau, tên thái gíam kia lại toàn thân chảy mủ mà chết, tử trạng vô cùng đáng sợ. Khang Hi thấy Thần Tử Cổ là vật bất tường, liền sai người vĩnh viễn phong ấn ở nơi sâu trong Trường Bạch sơn, thề vĩnh viễn không sử dụng nữa. Đoạn lịch sử này quá mức quỷ dị, cho nên chỉ ở có trong dã sử, chưa từng xuất hiện trong chính sử, hiện giờ xem ra Thần Tử Cổ quả thực có tồn tại. Sau khi nghe xong, Tiểu Nguyệt hỏi tôi “Vừa rồi cảnh sát Lương hỏi, vì sao huynh nói không biết? Chẳng lẽ huynh không tin y.” – “Y làm việc tùy tiện không kiêng nể gì, đêm nay chúng ta cũng đã thấy, ta cảm thấy y không đáng tin. Từ giờ trở đi, chúng ta tốt nhất phải đề phòng hắn một chút!” Tôi cảnh giác nói. Lý mặt rỗ nói “Cũng phải, ta chưa từng thấy ai máu lạnh như vậy. Chúng ta dứt khoát tự mình làm, tránh đến lúc đó y lại đâm sau lưng chúng ta một đao. Đúng rồi, Trương gia tiểu ca, ngươi cảm thấy Thần Tử Cổ đáng giá bao nhiêu tiền?”
Tôi không để ý tới lão Lý, tôi còn đang băn khoăn, chỉ bằng chút đạo hạnh của tôi, có thể thu phục được cái trống này hay không? Nếu có Nhất Sơ hoặc là Bạch Mi thiền sư ở đây thì tốt. Thế nhưng hai người này hành tung bất định, nhất thời cũng không liên lạc được. Trở lại tiệm đồ cổ, tôi bảo Tiểu Nguyệt nấu một chút gạo nếp, thay tôi hút thi độc trên lưng. Đến khi nửa cân gạo nếp đen nhánh mới hút sạch độc trên người tôi, sau đó dùng cồn khử độc, quấn băng vải, hẳn là đã không còn gì đáng ngại. Mấy ngày kế tiếp, cục cảnh sát cũng không có tin tức gì, tôi mỗi ngày đều giở sách mà gia gia lưu lại, ngẫm nghĩ xem có cách gì cách đối phó không. Một hôm, Phong Thân Na Na đột nhiên gọi điện thoại cho tôi. Cô ta mặc dù có số của tôi, nhưng chưa từng liên lạc, mà hiện giờ cô ta còn đang ở trong bệnh viện, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng? Phong Thân Na Na hẹn tôi tới bệnh viện, nói có chuyện quan trọng. Cô ta nói rất nghiêm túc, tôi cũng không tiện từ chối, bèn một mình lái xe tới bệnh viện.
Tôi vốn cho rằng cô ta sẽ nằm bệt trên giường bệnh, toàn thân cắm đầy ống, vừa gặp mới phát hiện cô ta đã có thể xuống giường đi bộ, chỉ là phải ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày. Vết thương bị đạn bắn, bệnh viện phương tự nhiên sẽ phải điều tra để báo cho cảnh sát, đội hình cảnh chỉ trả lời một câu ‘Súng cướp cò’ qua loa cho xong, bởi vậy có thể thấy được cách làm người của cảnh sát Lương. Vào phòng bệnh, Phong Thân Na Na liền bảo tôi ngồi xuống, lấy phích nước rót nước cho tôi. Khi không mặc cảnh phục, cô ta thiếu đi mấy phần tư thế hiên ngang, nhưng lại nhiều thêm mấy phần đáng yêu, mái tóc dài đen nhánh buộc sau gáy thành bím tóc đuôi ngựa, tựa như một đứa trẻ. “Đột nhiên tìm ta, có chuyện gì không?” Tôi hỏi. Phong Thân Na Na nhìn bốn phía, giờ là giữa trưa, trong phòng bệnh chỉ có một bệnh nhân đang ngủ, cô ta thấp giọng nói “Trương lão bản, ngươi còn nhớ đêm hôm đó ta kể chuyện hiếu tử không đầu không?” – “Nhớ rõ, sao vậy?” Tôi buồn bực nói. “Cảnh sát Lương đã từng thấy hiếu tử không đầu, quan tài lão thái thái phía dưới nhà kho cũng là do y sai người đào ra. Thế nhưng lúc ấy ta kể chuyện hiếu tử không đầu, hắn lại không chút phản ứng, cái này quá kỳ quái.” Phong Thân Na Na nhìn chằm chằm tôi mà nói.
Tôi đột nhiên hiểu ra ý tứ của Phong Thân Na Na “Ngươi nói, cảnh sát Lương là giả mạo?” – “Cả đêm ta đều nghĩ đến chuyện này, càng nghĩ càng thấy không đúng, ngươi không chú ý mặt y không hề chảy mồ hôi sao?” Phong Thân Na Na nói. Tôi nhớ lại, đêm hôm đó chúng tôi chạy lên chạy xuống, mệt mỏi thở hồng hộc, hết lần này tới lần khác cảnh sát Lương từ đầu tới cuối không hề có một giọt mồ hôi nào. Chẳng lẽ là thuật dịch dung?! Mạo danh đóng giả cảnh sát, tội danh này quá lớn, vạn nhất chúng tôi đoán sai, y kiện ngược lại tội phỉ báng vu hãm thì chúng tôi sẽ phải ngồi tù. Tôi bảo Phong Thân Na Na suy nghĩ thật kỹ, cô ta kích động nói, cảnh sát Lương mà cô ta biết tuyệt đối sẽ không nổ súng bắn thuộc hạ! Tôi nhẹ gật đầu, bảo cô ta tuyệt đối không được nói chuyện này cho những người khác, mấy ngày tới phải cẩn thận một chút, dưỡng thương cho tốt rồi rời đi. Vừa ra đến cửa bệnh viện, cảnh sát Lương đã gọi điện tới, nói sáng nay ở ngoại thành phát hiện hai cái xác trẻ em, một nam một nữ, ngoài ra tình tiết vụ án có phát hiện quan trọng, rất có thể đêm nay hung thủ sẽ sa lưới, bảo tôi nhất thiết phải tới cục cảnh sát một chuyến.
Tôi trả lời sẽ tới ngay, rồi lên xe nhắn tin cho Lý mặt rỗ, bảo hắn chuẩn bị cho tôi mấy thứ. Lúc đầu tôi còn muốn gọi cho Tiểu Nguyệt, nhưng nghĩ lại chuyện này quá nguy hiểm, huống hồ công ty nàng đang quay một bộ phim truyền hình, hiện giờ đang bề bộn, bận đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng tôi quyết định không báo cho nàng nữa. Tôi tới cục cảnh sát, cảnh sát Lương đã đợi khá lâu, thấy tôi tới, y lập tức dẫn tôi vào nhà xác. Thi thể hai đứa trẻ trên giường sắt, trên người toàn bọc mủ thật to, có một thi thể bọc mủ trên cổ đã nát rữa, có thể nhìn thấy khí quản bên trong, tôi chỉ nhìn thoáng qua đã buồn nôn đến nỗi không thiết ăn cơm. Nhân viên pháp y báo cáo người chết đều do trúng độc mãn tính, công năng của thận bị suy kiệt mà chết. Bị buộc làm khiên chắn cho kẻ thi pháp, chắc hẳn hai đứa bé này khi còn sống cũng đã phải chịu khổ không ít. Ngay cả tấm khiên còn có hình dáng như thế này, bản thân kẻ thi pháp rốt cuộc có dung mạo thế nào thì cũng có thể tưởng tượng được, nhất định là giống với Nê Bồ Tát trong Phong Vân, cả người là u cục. Cảnh sát Lương tức giận bất bình mắng “Đồ lang tâm cẩu phế, ta nhất định phải bắt hắn trả giá đắt!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 18/12/2021 11:38 (GMT+7) |